Chương 13
Thái hậu đề nghị, một cây làm chẳng nên non, chuyện này cần một vị quan lại hà khắc.
Giang tài nhân nhướng mày: "Bắt chước Võ hậu?"
Thái hậu gật đầu.
Ta chống cằm, được thì được, nhưng ai nguyện ý làm vị quan lại hà khắc mang tiếng xấu này đây?
Thái hậu từ từ đẩy ra một mảnh giấy, ta kinh ngạc: "Thôi Mộc Chi?"
Hắn không phải là Phò mã cũ của Triều Dương công chúa sao? Lại còn là người nhà họ Thôi ở Thanh Hà, làm sao có thể đến giúp ta?
Thái hậu uống trà, không vội không vàng: "Thôi gia đã không còn được như xưa, huống hồ, trước đây hắn đứng sai phe, đánh đập vợ con, danh tiếng thối nát không thể ngửi nổi, nay ở triều đình tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ là hắn không thể không làm, chứ không phải hắn có muốn hay không."
Ta bừng tỉnh, nắm lấy bàn tay nhỏ của Thừa Bình, đóng lên thánh chỉ một dấu đỏ tươi.
Thừa Bình rất nghịch ngợm, thấy gì cũng muốn nắm, cũng muốn nhét vào miệng.
Ta không hài lòng, nắm chặt tay nàng để nàng không quậy phá.
Tiêu Lãng ở bên cạnh bật cười, quả thực là một nụ cười sảng khoái hiếm có.
Đến khi hoa mộc lan rụng, chàng hỏi ta: "Đây là lần cuối cùng sao?"
Ta vừa gật đầu vừa lắc đầu, ai mà biết được. Tiêu Lãng tự rót trà cho mình: "Ta không ngờ, nàng lại có thể nhẫn tâm đến mức này... Tại sao?"
Ta lắc đầu.
Ta cũng không ngờ.
Ban đầu, chúng ta chỉ là một đám phi tần ôm lấy nhau sưởi ấm, lo sợ bị giết, đến sau này chúng ta phát hiện ra thuốc tránh thai quá khó uống, bắt đầu suy ngẫm tại sao chúng ta phải chịu khổ như vậy?
Đến khi Triều Dương trưởng công chúa kêu oan không có cửa, chỉ có thể chờ hòa ly, chúng ta mới phát hiện ra…
Theo ta thấy, quy tắc này thật sự quá vô nhân đạo.
Không di chuyển cái luật pháp "tòng cửu" này, hậu phi có nỗi khổ của hậu phi, nữ tử dân gian có nỗi khổ của nữ tử dân gian.
Thái hậu không thể động vào tổ chế, vậy thì thay đổi triều đại.
Con gái của thời đại mới, đừng rơi lệ.
…
Giang tài nhân lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc, đưa cho ta một tờ giấy.
Ta thắc mắc: "Cái gì đây?"
"Sơ yếu lý lịch. Khụ khụ, thực ra chính là học vấn của ta, kinh nghiệm làm việc. Tiện thể tự đề cử bản thân một chút, xuất thân chính quy, làm luật pháp, ta rất giỏi!"
Ta cười lắc đầu. Một cây làm chẳng nên non, Thái hậu há chẳng phải cũng là một cây sao?
Giang tài nhân từng nói hai câu rất thú vị, "lực lượng sản xuất quyết định quan hệ sản xuất, cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc."
Thời đại của chúng ta, đã định là không thể bước những bước dài. Nhưng có thể cho dòng chảy của thời đại một chút ánh sáng văn minh dịu dàng, để nó tiến lên một chút, sao lại không tính là tiến bộ?
Ít nhất từ nay về sau, Đại Sở sẽ không còn người mẹ nào phải chết theo con, cũng sẽ không còn nữ tử nào kêu oan không có cửa.
Sử sách ghi chép, nên có tên của chúng ta.
"Được. Nhưng ngươi phải trải qua rèn luyện từ cơ sở."
Giang tài nhân vỗ vỗ ngực: "Giao cho ta, ngươi yên tâm!"
Triệu Tiệp dư ôm hòm khóc: "Cái này có thể mang đi không? Tiền có nhiều thế nào ta cũng yêu tiền mà."
Dung mỹ nhân rút trâm cài tóc xuống: "Cái ngươi khều than lần trước không phải cái này, cầm đi đi."
Lúm đồng tiền nhỏ của Thục phi chợt hiện: "Ta muốn mở một tiệm trà điểm tâm. Hoan nghênh đến ủng hộ."
Dòng Trường Giang cuồn cuộn trăm năm, không đếm hết bao nhiêu chuyện buồn vui ly biệt.
Cửu thiên xưởng hạp khai cung điện, vạn quốc y quan bái miện lưu.
Từ nay về sau, chính là một thời đại hoàn toàn mới.
(Hết)