Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 10: Đối thoại (2)

Chương 10: Đối thoại (2)
Tôi nghe Giang Dật Trần nói, công hội võ giả đang giám sát Phỉ Phỉ?
Tịnh Nghi sư thái gật đầu:
– Phỉ Phỉ là dị năng giả.
Người tu luyện cổ võ như chúng tôi rất bài xích dị năng giả.

– Haha, vậy làm phiền bà trở về nói với công hội võ giả, sau này không được quấy rầy Phỉ Phỉ nữa.
Nếu như bị tôi phát hiện, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.

– Không có khả năng.
Tôi chẳng có địa vị gì ở công hội võ giả, bọn họ sẽ chẳng nghe lời tôi đâu.
Tần Mục xoa xoa cằm:
– Vậy thì xem bọn họ có tự giác hay không.
Còn dám phái người đến, đến bao nhiêu, tôi giết bấy nhiêu.
Toàn thân Tịnh Nghi sư thái chấn động.
Sát ý phát ra từ người Tần Mục thật đáng sợ.
Bà thật sự không hiểu được, với độ tuổi của hắn, tại sao lại tu luyện được đến trình độ như vậy.

– Tuy cậu lợi hại, nhưng không nên coi thường công hội võ giả.

– Tôi không xem thường họ, bởi vì tôi hiểu rõ công hội võ giả hơn bà.
Huống hồ thế giới này còn phức tạp hơn bà tưởng tượng.
Chỉ là một công hội võ giả được coi là gì chứ?
Nếu như người bên ngoài nói lời này, Tịnh Nghi sư thái nhất định không tin.
Nhưng từ trong miệng Tần Mục nói ra, bà không thể nào không tin.
Nhưng đồng thời bà cũng có sự nghi hoặc.
Công hội võ giả chỉ dùng hai chữ “chỉ là” để hình dung sao?
Đang muốn hỏi thăm, bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa.

– Tạm thời không nói cho Phỉ Phỉ biết về chuyện của tôi.
Tịnh Nghi sư thái khẽ gật đầu, Tần Mục không đề cập đến, bà cũng không nói.
Tần Mục rút thanh lợi kiếm trên vách tường, Tần Phỉ Phỉ liền xông vào.

– Sư phụ, thuốc đã được mua về rồi.
A, có chuyện gì sao?
Tần Phỉ Phỉ nhìn vết máu dưới đất, lập tức thất kinh.
Tịnh Nghi sư thái lắc đầu, cười nói:
– Phỉ Phỉ, sư phụ không sao.

– Cái gì?
Tần Phỉ Phỉ cẩn thận đánh giá Tịnh Nghi sư thái, quả nhiên khí sắc tốt hơn rất nhiều, kinh ngạc hỏi:
– Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tịnh Nghi sư thái liếc Tần Mục.

– Vừa rồi, ta vận hành khẩu quyết tâm pháp Vô Niệm Tông, đem máu tụ bên trong xuất ra bên ngoài.
Chỉ cần tịnh dưỡng một ngày là khỏi.

– Thật tốt quá.
Tần Phỉ Phỉ có chút kích động.

– Oạp!
Tần Mục ngáp một cái:
– Không còn chuyện của anh rồi.
Anh về phòng ngủ trước, ngày mai còn phải đi học.
Thấy Tần Mục trở về phòng của mình, Tần Phỉ Phỉ áy náy nói:
– Sư phụ, người đừng trách anh ấy.
Anh ấy lúc nào cũng vậy.
Tần Phỉ Phỉ biết Tịnh Nghi sư thái luôn muốn cô gia nhập Vô Niệm Tông, nhưng vì Tần Mục, cho nên cô nhiều lần từ chối.
Vì thế Tịnh Nghi sư thái rất có thành kiến với Tần Mục.
Tịnh Nghi sư thái cười nói:
– Ta biết, con có một người anh rất tốt.
Chờ thương thế ta khỏi, ta sẽ trở về tông môn.
Sau này con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời anh trai đấy.

– Sao?
Tần Phỉ Phỉ ngây cả người.
Tần Mục trở về phòng của mình, liền ngả xuống giường ngủ ngay.
Một đêm cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau, khi Tần Mục thức dậy, phát hiện Tần Phỉ Phỉ và Tịnh Nghi sư thái đã thức.
Có lẽ cả hai không có ngủ.

– Phỉ Phỉ, em không đi học sao?
Tần Phỉ Phỉ cũng học ở trường cấp 3 Vân Lan, nhưng vì thân phận dị năng giả, cô đối với việc học không coi trọng.
Cứ ba ngày là trốn mất hai ngày, sớm nổi danh học sinh cá biệt của trường.

– Không, em muốn ở nhà với sư phụ.
Anh đi học đi.

– Được rồi.
Tần Mục quay người rời khỏi.

– Anh.

– Cái gì?
Tần Phỉ Phỉ do dự một chút rồi nói:
– Nếu có thể được, anh hãy tận lực thi vào đại học Yên Kinh.
Chờ anh tốt nghiệp, chúng ta có thể trở về.
Trở về, tất nhiên là trở về Tần gia ở Yên Kinh.
Tần Phỉ Phỉ chỉ cần khống chế được dị năng của mình là có tư cách đối lập với Tần gia.
Có một số việc cũng nên giải quyết.

– Yên tâm đi.
Anh nhất định sẽ thi vào được.
Thành tích của Tần Mục ở trường cấp 3 Vân Lan luôn kém.
Muốn thi vào Yên Kinh là không có khả năng.
Nhưng Tần Mục hiện nay không còn là Tần Mục trước kia.
Chỉ cần hắn nguyện ý, trên đời này không có việc gì là hắn không làm được.
Tâm trạng thật tốt, Tần Mục huýt sáo, một đường đến trường.
Reng reng reng.
Thời gian rất vừa vặn.
Tần Mục vừa mới bước vào lớp thì chuông báo vào học cũng vang lên.

– Có mặt.
Tần Mục đứng ngoài cửa hô lên một tiếng.
Một thanh âm không đến nơi đến chốn, nhưng trong tai mọi người lại giống như sấm sét.
Vốn phòng học đang huyên náo bỗng nhiên yên lặng.
Bao gồm cả giáo viên bên trong, tất cả mọi người đều nhìn Tần Mục.
Không, có lẽ còn một người không chú ý đến Tần Mục.
Bởi vì lúc này, cô vẫn như thường ngày, đang nằm sấp trên mặt bàn mà ngủ.


Trang 1# 6


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất