Chương 16: Cuộc hẹn đến từ lớp bên cạnh (2)
– Lão sư, cô thua rồi.
Em chẳng muốn học giờ của cô chút nào.
Tạm biệt.
Tần Mục xoay người rời đi.
Bành.
Khi Tần Mục xoay người, cục tạ vừa lúc cũng rơi xuống đất.
Toàn trường im lặng.
Không biết có phải trùng hợp hay không, cục tạ Tần Mục ném cơ hồ cùng một chỗ với Phong Dao, nhưng nằm ở phía trước.
Sắc mặt Phong Dao trở nên khiếp sợ.
Tần Mục thậm chí không cần đợi cục tạ rơi xuống đất đã biết rõ mình sẽ thắng.
Rất rõ ràng hắn đã tính trước.
Chẳng lẽ một trường cấp 3 Vân Lan nho nhỏ cũng có ngọa hổ tàng long?
Tả Tư Duyệt sửng sốt cả nửa ngày.
Khi cô hồi phục tinh thần, thậm chí không kịp nhìn thần sắc kinh ngạc của Phong Dao, đã quay người đuổi theo Tần Mục.
– Tần Mục, cậu chờ chút.
Tần Mục cũng không dừng lại, chỉ là đi chậm hơn một chút.
Tả Tư Duyệt chạy đến sóng vai với Tần Mục, ánh mắt vô cùng phức tạp.
– Nha đầu, cậu không phải nói tôi sẽ thua sao?
Nhưng cậu ngàn vạn lần đừng yêu mến tôi.
Tôi có tìm bạn gái cũng không tìm người như cậu đâu.
– Tại sao’?
Tả Tư Duyệt hỏi:
– Chẳng lẽ cậu thích Diệp Khinh Tuyết thật?
Tần Mục xấu hổ.
Người thổ lộ với Diệp Khinh Tuyết chính là Tần Mục thật sự.
Hắn cũng chẳng muốn vác cái oan này trên lưng quá lâu.
Thấy Tần Mục không nói lời nào, Tả Tư Duyệt tưởng hắn thừa nhận, hừ nhỏ một tiếng, nói:
– Cậu không phải vừa mới hỏi tôi người phụ nữ kia có địa vị gì hay sao?
Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết.
– Không cần, tôi biết rồi.
– Sao?
Tả Tư Duyệt sững sờ:
– Cậu biết rõ thân phận của chị ta?
– Tôi nghĩ có lẽ tôi đoán không sai.
Khóe miệng Tần Mục nhếch lên.
– Đoán?
Tả Tư Duyệt hoàn toàn không hiểu được, Tần Mục dựa vào cái gì có thể đoán được thân phận của Phong Dao?
Nếu Tần Mục thật sự đoán được thân phận của Phong Dao, tại sao hắn có thể bình thản như vậy?
Mặc kệ ai nghe được đều phải giật mình.
Hai người sóng vai nhau, im lặng đến phòng học.
Tần Mục giả vờ giả vịt, bắt đầu học tập.
Tả Tư Duyệt liếc mắt nhìn, sau đó theo thói quen gục đầu xuống bàn ngủ, Phong Dao bị Tần Mục đánh bại trước mắt biết bao người, cũng không còn tâm trạng tiếp tục giờ dạy, cho tất cả mọi người giải tán.
Sau khi giải tán, tất cả mọi người đều trở về phòng học.
Nhìn thấy biểu hiện không thể tưởng tượng nổi của Tần Mục, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng thay đổi rất lớn.
– Khinh Tuyết, lúc trước dường như cậu không xác định sẽ cự tuyệt Tần Mục.
Chi bằng bây giờ đáp ứng đi.
Hoàng Hiểu Châu nhỏ giọng cười nói bên tai Diệp Khinh Tuyết.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết đỏ lên, suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên giật mình, thấp giọng mắng:
– Giỏi cho Hiểu Châu, tự mình thích thì đừng lôi tôi vào.
– Sao cậu thay đổi nhanh như vậy?
Hai ngày trước còn bộ dạng cha chết mẹ chết, tự dưng hôm nay trở nên sắc bén vậy?
Nói xong, Hoàng Hiểu Châu vụng trộm nhìn thoáng qua phía sau:
– Khinh Tuyết, xem ra mị lực của cậu không đủ lớn.
Người ta vì Tả Tư Duyệt mà bộc phát cả một tiểu vụ trụ.
– Cậu còn nói?
Diệp Khinh Tuyết bất chấp hình tượng thục nữ, xông lên đánh cho Hoàng Hiểu Châu mấy cái.
– Tần Mục.
Phì Nguyên lại bắt đầu gọi Tần Mục ngoài cửa sổ, bộ dạng rất lo lắng.
Tần Mục bước ra ngoài, tò mò hỏi:
– Béo, xảy ra chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Phì Nguyên như đưa đám:
– Tần Mục, tiểu tử cậu đúng là không có phúc hậu.
Tần Mục chẳng hiểu gì cả.
Phì Nguyên móc trong túi ra một phong thư, nặng nề vỗ vào tay Tần Mục:
– Đây là thư Hạ Vũ gửi cho cậu.
Cô ấy hẹn cậu cuối tuần đi Nhạc Cốc chơi.
– Chuyện tốt như vậy, sao cậu lại biểu hiện như đưa đám thế?
– Mẹ nó, đây là người hợp ý lão tử.
Trước kia, tôi đeo đuổi cô ấy, cô ấy chẳng thèm nghía đến tôi.
Bây giờ đột nhiên nói chuyện với tôi, tôi còn tưởng rằng cô ấy cảm động chân tình của tôi chứ.
Không nghĩ tới….
Tần Mục ngạc nhiên, lập tức vỗ vai Phì Nguyên:
– Cậu không thể trách tôi.
Tuy cậu yếu thế hơn tôi, nhưng có thể chậm rãi cố gắng.
Cuối tuần này là một cơ hội, hãy cố gắng lên.
– Ý của cậu là… – Cuối tuần tôi có việc rồi.
– Hiểu rồi, quả nhiên là bạn thân.
Phì Nguyên kích động đến nhảy dựng lên.
Tần Mục trở về chỗ ngồi, Tả Tư Duyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
– Tần Mục, cậu biết gì về Thanh Long Bang sao?
Trang 1# 9