Chương 5: Em gái không đơn giản (1)
– Diệp tiểu thư, chúng tôi có ít chuyện riêng cần giải quyết.
Mong cô lập tức rời đi.
Hai người này biết Diệp Khinh Tuyết, tuy giọng điệu không khách khí lắm nhưng cũng không quá vô lễ.
– Các người muốn làm gì?
Đây là trường học, các người không thể xằng bậy được.
Hai người kia mỉm cười nói:
– Diệp tiểu thư có lẽ cũng hiểu phong cách hành sự của Thanh Long bang chúng tôi.
Nếu cô không rời đi, không cẩn thận làm cô bị thương, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.
– Tôi không tin hai người các anh dám đụng vào tôi.
– Cô gái ngu ngốc, cô quá nhây rồi.
Mau rời khỏi đây đi.
Tần Mục vỗ vai Diệp Khinh Tuyết.
– Tần Mục, cậu điên rồi.
Lại còn dám nói tôi nhây?
– Là tôi cảm thấy như vậy đấy.
Tần Mục chân thành nói.
– Được, là do cậu tự chuốc lấy.
Diệp Khinh Tuyết cắn môi, quay đầu chạy ra khỏi phòng học.
Diệp Khinh Tuyết vừa đi, hai gã thiếu niên thở dài một tiếng, bước tới chỗ Tần Mục.
– Quả nhiên là một tên ngu ngốc.
Nếu Diệp Khinh Tuyết ở đây, chúng tôi còn lăn tăn một chút.
Nhưng bây giờ… Vẻ mặt Tần Mục vẫn ung dung:
– Kỳ thật thì tôi cũng muốn nói như vậy.
Nếu cô bé ngốc kia mà còn ở lại, tôi sẽ rất băn khoăn.
– Ồ, cậu mà cũng có cái để băn khoăn sao?
Sợ chịu nhục trước mặt Diệp Khinh Tuyết à?
Tần Mục lắc đầu:
– Không phải cái này.
Các người nói có chút việc riêng muốn tìm tôi, không biết là việc gì?
– Ha, cậu còn giả bộ nữa?
Cậu học ở trường này lâu như vậy, chẳng lẽ không biết đại tiểu thư Thanh Long bang chúng tôi không bao giờ thân cận với nam sinh sao?
– Thanh Long bang?
Tần Mục im lặng nhìn hai người:
– Các người vẫn còn là học sinh, vậy mà cũng bày đặt phân chia thế lực?
Bầu không khí này cũng hay nhỉ.
– Hừ, còn dám dạy đời chúng tôi?
– Nói nhảm với tên này làm gì?
Mau đánh gãy hai cái đùi nó, xem nó có còn lớn họng nữa hay không?
– Hai cái đùi lận à?
Tàn nhẫn quá đi.
Tần Mục trợn mắt, nói.
– Tàn nhẫn?
Nắm đấm của một người đưa đến gần mặt Tần Mục:
– Ngoan ngoãn đứng im, đừng có mà giãy dụa.
Càng giãy dụa thì lại càng đau đớn đấy.
– Đúng thật là ngu ngốc.
Tần Mục đá ra một cước vào xương bánh chè của tên nọ.
Rắc.
Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên, cơ thể người nọ bay lên không trung, sau đó rơi cái bịch xuống đất.
– Ah.
Tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết phát ra.
– Chà, dường như dùng sức hơi mạnh.
Tần Mục nhìn gã thanh niên ôm đùi phải, nằm cuộn mình dưới đất, trong lòng có chút hơi buồn.
Dù sao ở đây cũng không phải tận thế.
Tố chất cơ thể nhân loại còn quá thấp.
Vừa rồi hắn chỉ đá nhẹ, nhưng gã thanh niên nhìn thì cao to lại không chịu nổi.
– Lão Yêu, cậu làm sao vậy?
Tên còn lại không ngờ sự việc lại phát sinh như thế.
Hơn nữa, lão Yêu phản ứng như vậy không phải là quá khoa trương sao?
Nhìn thân hình yếu ớt của Tần Mục, cho dù bị đá một cước, cũng không có gì đáng ngại mới đúng chứ?
– Đừng kêu nữa, anh ta không đếm xỉa đến anh đâu.
Tần Mục nhìn thấy người kia rõ ràng là đã bị thương.
– Đáng chết, còn dám chủ động ra tay.
Tao thấy mày chán sống rồi.
Tên nọ vứt lão Yêu xuống, cầm lấy cái ghế vọt tới Tần Mục.
Nhưng không biết có phải tinh thần quá hoảng hốt hay không, gã nhìn thấy cơ thể Tần Mục giống như bị bóp méo, bỗng nhiên lóe lên một cái.
Chờ đến khi gã phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy một chưởng Tần Mục đang bổ tới mình.
Vô thức, gã giơ cái ghế lên.
Cách cách.
Một chưởng của Tần Mục giống như cắt đậu hủ, bổ nát cái ghế.
Nhìn mấy tấm ván gỗ rơi trên mặt đất, ánh mắt người nọ vô cùng hoảng sợ.
Con mẹ nó, đang quay phim sao?
Chưởng đao dừng lại trước trán người kia, Tần Mục thay đổi một chút, tát một cái vào mặt.
Người nọ lập tức thất điên bát đảo, cả buổi tìm không ra nam bắc.
– Thật sự chẳng thú vị gì cả.
Tần Mục phủi tay, trong lòng có chút thất vọng.
Vốn còn tưởng rằng cô nàng kia có địa vị rất cao, chẳng qua cũng chỉ là con gái của một lão đại thế lực nào đó, lại còn tìm hai tên phế vật đến khiêu chiến với mình.
– Nhớ đem huynh đệ của mình đến bệnh viện đi.
Chậm một chút cái chân kia bị phế đấy.
Tần Mục nói xong, hai tay đút quần bước ra khỏi phòng học.
Tần Mục vừa đi vừa huýt sáo, nhưng khi ra đến cổng trường, bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
– Cha mẹ nó, bây giờ mình ở đâu nhỉ?
Tần Mục không có trí nhớ của cơ thể này, cho nên hoàn toàn không biết nhà của mình ở đâu.
– Tần Mục.
Một tên mập đầu đổ đầy mồ hôi chạy đến:
– Tần Mục, nghe nói cậu trêu chọc Tả Tư Duyệt sao?
Cậu không sao chứ?
– Tôi… Đầu óc Tần Mục khẽ động, ôm bụng nói:
– Béo, tôi bị người ta đánh đau bụng quá.
Làm phiền cậu đưa tôi về nhà.
– Đau bụng?
Thần sắc của Béo có chút cổ quái.
Từ lúc nào người của Thanh Long Bang lại nhân từ như vậy?
Trước kia, chỉ cần nam sinh nào có chút thân mật với Tả Tư Duyệt một chút liền bị phế bỏ hai chân ngay.
– Cậu có bị nặng lắm không?
Hay là đến bệnh viện kiểm tra trước một chút.
– Không cần, bụng bị người ta đạp mấy cước thôi, về nhà nghỉ ngơi một chút là được.
– Vậy thì được rồi, để tôi cõng cậu.
Không thể không nói, tên mập này đúng là trượng nghĩa, lưng cõng Tần Mục, đi trên đường còn hỏi han ân cần.
Nhà Tần Mục cách trường học rất gần, nên Béo không đi xe bus.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Béo cõng Tần Mục sau lưng quẹo vào một tòa cư xá.