Chương 6: Em gái không đơn giản (2)
Lúc này, từ hành lang cư xá bước ra một cô gái mặc đồ đen.
Ánh mắt Tần Mục liếc nhìn cô gái này, mày khẽ nhăn lại, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Khí chất của cô gái này không tệ.
Quanh thân như ẩn như hiện quần sáng linh vận, rồi lại như có hỏa diễm đốt lên, cực kỳ thần bí.
Đương nhiên, Tần Mục có thể nhìn ra, còn loại người bình thường như Béo thì không thể.
– Phỉ Phỉ.
Béo gọi cô gái mặc đồ đen.
– Phì Nguyên?
Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy Béo thì sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt rơi xuống người Tần Mục trên lưng, sắc mặt khẽ biến, bước nhanh đến.
– Có chuyện gì quan trọng không?
– Phỉ Phỉ, anh của em bị người ta đánh.
– Là ai?
– Là người của Thanh Long bang.
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục, khẽ hừ một tiếng:
– Anh lại đi trêu học Tả Tư Duyệt nữa rồi à?
Đáng đời.
Tần Mục kinh ngạc nhìn cô gái mặc đồ đen.
Vừa nãy Béo mới nói gì vậy?
Anh của em bị người ta đánh.
Thiếu nữ này chẳng lẽ là em gái của hắn?
– Phỉ Phỉ, đừng nói nữa, xem anh của em có bị thương gì không?
– Tôi không sao.
Tần Mục nhảy xuống lưng Béo.
Gặp em gái rồi thì không cần phải giả bộ nữa.
Béo trừng mắt:
– Nhanh như vậy đã khỏi rồi sao?
– Chỉ bị đạp mấy cước thôi mà.
Lúc trước thì hơi đau bụng, bây giờ thì tốt rồi.
– May mắn, may mắn.
Béo nói.
– Chết cũng đáng đời.
Lúc thì đeo đuổi Diệp Khinh Tuyết, lúc thì trêu chọc Tả Tư Duyệt.
Thật sự không biết trời cao đất rộng.
Tần Mục nhìn Tần Phỉ Phỉ, mỉm cười.
Cô em này rõ ràng là ngoài lạnh trong nóng.
Ban đầu nhìn thấy Tần Mục trên lưng Béo, biểu hiện của cô vô cùng khẩn trương và quan tâm.
Điều này không tránh khỏi ánh mắt của Tần Mục.
– Không có việc gì thì tốt rồi.
Bây giờ tôi đi trước.
Béo nói xong quay người rời đi.
Tần Phỉ Phỉ quay người lên lầu, Tần Mục tất nhiên là đi theo đằng sau.
Căn phòng của hai anh em Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ gồm có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, tọa lạc tại tầng năm.
Mở cửa phòng, Tần Phỉ Phỉ nói:
– Vốn em đang chuẩn bị ra ngoài, để anh tự chuẩn bị bữa tối.
Bây giờ anh thấy không khỏe, để em làm cho anh.
Không đợi Tần Mục đáp lời, Tần Phỉ Phỉ đã bước vào nhà bếp.
Tần Mục quay sát căn nhà.
Mặc dù hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp, còn có cảnh đẹp ý vui, có được cô em gái biết quan tâm.
Nghĩ đến đây, Tần Mục bỗng nhiên cau mày.
Cô em gái này tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhìn tầng hỏa diễm nhảy quanh thân cô gái, Tần Mục cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng nhất thời vẫn nghĩ không ra.
Chỉ một lát sau, Tần Phỉ Phỉ đã từ nhà bếp đi ra.
– Cơm đã nấu xong, anh ăn sớm rồi đi ngủ.
Nếu như vẫn không thấy khỏe, ngày mai nghỉ ngơi một ngày.
Tần Phỉ Phỉ nói xong, liền chuẩn bị xuống lầu.
– Phỉ Phỉ, em muốn đi đâu vậy?
Tần Mục cảm giác không ổn, nghe giọng điệu của cô, giống như đêm nay, thậm chí ngày mai cũng không về.
– Chuyện của em không cần anh quan tâm.
Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng nói, sau đó cũng không quay đầu lại.
Tần Mục cười khổ lắc đầu, đứng dậy bước vào nhà bếp, bưng đồ ăn ra.
Quét sạch đống đồ ăn, Tần Mục khen không dứt miệng:
– Mùi vị không tệ.
Nếu mỗi ngày đều được ăn thì tốt rồi.
Đã xuyên không, Tần Mục quyết định sẽ cố gắng dung hợp cơ thể này, chậm rãi thích nghi với thế giới.
Bước vào phòng, Tần Mục nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm dấu vết để hiểu rõ cỗ cơ thể này nhiều hơn.
Điều khiến cho Tần Mục ngạc nhiên chính là, dưới đáy giường, hắn tìm được một quyển nhật ký, bên trong ghi lại rất nhiều tin tức quan trọng.
Thì ra Tần Mục là con bị bỏ rơi của Tần gia ở Yên Kinh.
Nguyên nhân là bị người ta hãm hại, đắc tội với một trong năm đại gia tộc ở Yên Kinh.
Tần Phỉ Phỉ là bị Tần Mục liên lụy, phải cùng nhau chạy đến đây.
– Đúng là cục diện rối rắm.
Tần Mục thở dài, nằm trên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe được thanh âm mở cửa, Tần Mục liền tỉnh lại.
Hắn liền nhìn thấy Tần Phỉ Phỉ vẻ mặt suy yếu đứng ngoài cửa, dường như tiêu hao thể lực rất nhiều, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Em có chuyện quan trọng sao?
Tần Phỉ Phỉ thở hổn hển nhìn Tần Mục, vẫn lạnh như băng:
– Chạy bộ thôi.
– Chạy bộ như em cũng quá liều mạng đi.
Tần Mục biết rõ Tần Phỉ Phỉ nói xạo.
Hắn có thể nhìn thấy khe hở linh vận quanh thân Tần Phỉ Phỉ nhạt đi rất nhiều.
– Ai cần anh lo.
Tần Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Tần Mục:
– Mau đi ngủ đi.
Tần Mục phát giác dường như mình có chút sợ cô em này, đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên khẽ giật mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Phỉ Phỉ dường như cũng có cảm giác, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quát Tần Mục:
– Trở lại phòng đi.
Mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì cũng không được ra.
Không đợi Tần Mục trả lời, Tần Phỉ Phỉ chạy ra ngoài, hơn nữa còn khóa trái phòng.
– Quả nhiên là có vấn đề.
Đã bước vào thân phận này, Tần Mục không thể trơ mắt nhìn Tần Phỉ Phỉ gặp nạn mà không để ý tới.
Một cánh cửa bị khóa ngoài cũng không làm khó được người tiến hóa siêu cấp như Tần Mục.
Tần Mục bước đến cửa sổ, nhảy lên, âm thầm vận khí.
Một điểm sáng màu vàng kim hiện ra trên trán hắn, dần dần lan xuống toàn thân.
– Hãy cho tôi biết, địa cầu năm trăm năm trước sẽ có cao thủ loại nào.
Nhảy người xuống, Tần Mục giống như giương cánh đại bàng, quỷ mị lướt ra ngoài.
Trang 1# 4