Chương 52: Tả Tư Duyệt bái sư (2)
- Đợi một chút, mình đi với cậu.
Diệp Khinh Tuyết đuổi theo, Hoàng Hiểu Châu cũng theo sát nút.
Ngoài cổng trường, Tả Tư Duyệt nhìn thấy Tần Mục, liền ngoắc tay.
- Tần Mục, ở đây.
- Thì ra là hẹn với giai nhân. Khinh Tuyết, mình thấy chúng ta không nên quấy rầy người khác.
Hoàng Hiểu Châu nói.
Diệp Khinh Tuyết không biết làm sao, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng Tần Mục có hẹn với Tả Tư Duyệt, nếu cô xen ngang, quả thật có sự bất tiện, vì vậy nói:
- Tần Mục, tôi đi trước.
- Ừm.
Tần Mục gật đầu, Diệp Khinh Tuyết và Hoàng Hiểu Châu liền rời khỏi. Hai người vừa đi vừa tranh luận cái gì đó, qua một hồi thì uốn éo đánh nhau.
- Tìm tôi có việc gì không?
Tần Mục đến bên cạnh Tả Tư Duyệt, hỏi.
- Đi với tôi đến một nơi.
Tuy nghi hoặc, nhưng Tần Mục vẫn gật đầu.
Hai người đi về hướng tây, không lâu sau đã đến khu tây thành.
Khoảng nửa tiếng nửa, hai người đến một hội quán Taekwondo.
Diện tích của hội quán Taekwondo rất lớn, nhưng bên trong lại vắng tanh. Nhân viên làm việc không nhiều.
- Sản nghiệp của Thanh Long Bang cơ hồ chỉ trong một đêm đều phá sản. Đạo quán này là một trong số những sản nghiệp ít ỏi còn lưu lại.
- Cậu dẫn tôi đến đây để làm gì?
Tả Tư Duyệt không trả lời ngay, dẫn Tần Mục bước vào một gian phòng luyện tập rộng rãi, khóa kỹ cánh cửa, lúc này mới xoay người lại, trịnh trọng nhìn Tần Mục.
- Hãy nhận tôi làm đồ đệ.
- Khụ khụ…
Tần Mục bị một câu của Tả Tư Duyệt làm cho bị sặc, sờ lên trán của cô, sau đó nói:
- Nha đầu, cậu không bị phát bệnh chứ?
- Tôi rất nghiêm túc.
Tả Tư Duyệt không chút đùa giỡn.
- Tại sao?
- Cha tôi không còn bắt tôi gả cho Lâm Ngạo nữa.
Tần Mục khó hiểu:
- Thì đó là chuyện tốt mà.
- Là chuyện tốt, nhưng không có nghĩa là Lâm Ngạo sẽ bỏ qua cho tôi. Trước đó thân phận Lâm Ngạo đặc biệt, hơn nữa cha tôi lại ép buộc, tôi không cách nào phản kháng. Nhưng bây giờ thì tôi có thể lựa chọn, tôi muốn trực tiếp đối mặt với Lâm Ngạo, đánh bại anh ta.
Tần Mục giật mình, xoa xoa cằm, cười nói:
- Cậu có lòng tin với tôi đến thế sao? Cho rằng tôi mạnh hơn Lâm Ngạo?
Tuy Tần Mục không biết Lâm Ngạo, nhưng được nghe nói về y, hơn nữa lại cùng một chỗ với người kia, hiển nhiên là thực lực không kém, cũng có thể giết chết người cùng cấp bậc với thập đại chiến tướng.
Ánh mắt Tả Tư Duyệt kiên định nhìn Tần Mục:
- Tôi không biết thực lực của cậu cao bao nhiêu, cũng không biết cậu có mạnh hơn Lâm Ngạo hay không, nhưng ít ra vẫn mạnh hơn tôi. Nếu cậu không thể dạy tôi đủ mạnh để đánh bại Lâm Ngạo, tôi tất nhiên có thể đi thỉnh giáo người khác.
- Cậu nên biết, luyện võ rất vất vả, cũng như tốn thời gian rất lâu.
- Xin đừng chối bỏ sự quyết tâm của tôi.
Tần Mục xoa xoa trán của mình:
- Tôi không phủ định nghị lực và quyết tâm của cậu. Tôi chỉ muốn giúp cậu mà thôi.
- Cậu giúp tôi?
- Nếu Lâm Ngạo làm phiền cậu, với tư cách là bạn, tôi sẽ không đến mức khoanh tay đứng nhìn.
Cơ thể Tả Tư Duyệt khẽ run lên, trong lòng có chút ấm áp, nhưng rất nhanh lắc đầu:
- Cậu nói như vậy, mình rất cảm ơn. Nhưng mình không muốn liên lụy cậu. Mặc dù cậu mạnh hơn Lâm Ngạo, nhưng thế lực phía sau anh ta không phải một người có thể chống lại được.
- Haiz.
Tần Mục khẽ thở dài:
- Cậu thật sự đã quyết định kỹ?
Tả Tư Duyệt không nói gì.
- Được, tôi có thể dạy cậu, nhưng không cần phải coi là thầy trò. Chúng ta vẫn là bạn.
- Cảm ơn. Vậy bắt đầu đi.
Tả Tư Duyệt chuẩn bị xong tư thế, tùy thời động thủ với Tần Mục.
- Cậu đúng là gấp gáp. Nhưng tôi muốn dạy cậu không phải là kỹ thuật chiến đấu.
- Sao?
Tả Tư Duyệt nghi hoặc nhìn Tần Mục. Cô cho rằng chỉ có thông qua đối kháng, Tần Mục mới có thể nhìn ra được nhược điểm của cô, từ đó đưa ra cách dạy cho đúng.
- Vậy cậu muốn dạy cái gì cho tôi?
- Mục tiêu của cậu là đánh bại Lâm Ngạo. Dạy cậu mấy thứ tầm thường là không thể thực hiện được.
Nói xong, Tần Mục dừng một chút rồi thần bí nói với Tả Tư Duyệt:
- Cậu có từng nghe qua Ngạo Long Quyết không?