Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 7: Dị năng giả (1)

Chương 7: Dị năng giả (1)
Đêm tối như mực, một ánh sáng như sao chổi xẹt qua, trong nháy mắt liền biến mất.
Có lẽ có người chú ý, có lẽ có người không, nhưng tuyệt không ai tin tưởng đạo kim quang này lại là một con người.
Tần Mục hóa thành kim quang, từ cửa sổ tầng năm nhảy xuống mái nhà cao ốc tầng mười đối diện.
Nhắm mắt cảm ứng một chút, Tần Mục một lần nữa nhảy lên, nhảy về phía bắc.
Liên tục mấy cái nhảy, Tần Mục đến một căn nhà xưởng.

– Giang Dật Trần, thì ra phản đồ chính thức chính là anh.
Trong nhà xưởng cũ nát, một lão ni cô bị trọng thương đang ôm ngực, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mắt.
Giang Dật Trần cười to:
– Tịnh Nghi sư thái, người ta nói người xuất gia tâm tư kín đáo nhất, tôi thì thấy không phải.
Kỳ thật, từ lúc trước tôi đã lộ ra rất nhiều sơ hở.
Khi đó tôi còn sợ bị các người tra ra được cái gì, lại không nghĩ đến cái cuối cùng các người tra ra được lại là một con nha đầu.
Lão ni cô lãnh đạm nói:
– Không phải chúng tôi không hoài nghi anh.
Chỉ là cơ hội danh vọng và địa vị của anh trong công hội cực cao, không đáng phải bí quá hóa liều.
Trùng hợp Phỉ Phỉ vô tình thức tỉnh dị năng, công hội mới chuyển toàn bộ lực chú ý lên người nó.

– Haha, xác thực là tôi muốn cảm ơn tiểu nha đầu kia.
Nếu như võ giả công hội xưa nay cực kỳ mẫn cảm với dị năng giả, sự xuất hiện của nó thu hút tuyệt đại đa số cao tầng công hội, tôi cũng không dễ dàng có được tư liệu này.

– Tại sao?
Anh là trưởng lão công hội được người tôn kính, tại sao lại làm việc này?
Giang Dật Trần lắc đầu:
– Bà không rõ phần tư liệu này đại diện cho cái gì đâu.
Tịnh Nghi sư thái nghi hoặc:
– Đây không phải một phần địa đồ của Dược Long sơn trang sao?

– Đúng vậy, đây đích thật là địa đồ của Dược Long sơn trang.
Ý của tôi chính là bà không hiểu Dược Long sơn trang đại diện cho cái gì.

– Chẳng lẽ chỉ bằng chút thực lực của anh, còn muốn xông vào Dược Long sơn trang?
Tịnh Nghi sư thái mỉa mai.

– Tịnh Nghi sư thái, với tư cách bại tướng dưới tay tôi, bà không nên nói mấy lời như vậy với tôi.

– Tôi nhổ!
Nếu không phải tiêu hao thể lực chiến một trận với Nam Vu, tôi sao có thể bại trong tay anh?

– Tùy bà muốn nói gì thì nói, chính tay tôi sẽ tiễn bà ra đi.

– Dừng tay.
Đúng lúc này, Tần Phỉ Phỉ thở hồng hộc đuổi tới.

– Phỉ Phỉ, con mau đi đi.
Tịnh Nghi sư thái thấy Tần Phỉ Phỉ chạy đến, sắc mặt thay đổi.
Tần Phỉ Phỉ nào chịu đi, trực tiếp chạy đến trước mặt bà, hỏi:
– Sư phụ, tại sao người lại như vậy?
Tịnh Nghi sư thái thở dài một hơi:
– Phỉ Phỉ, là ta làm hại con.

– Tiểu nha đầu, chính cô đã đưa tới cửa, cũng tránh khỏi tôi nhọc công đi thêm một chuyến.
Giang Dật Trần âm trầm cười.

– Giang Dật Trần, tên súc sinh này.
Tần Phỉ Phỉ đứng dậy, hai tay giơ cao, trong lòng bàn tay ngưng tụ một đóa hỏa liên.

– Dị năng giả hệ Hỏa.
Trên nóc nhà, Tần Mục nheo mắt lại.
Khi tận thế, Tần Mục đã từng nghe qua danh từ “dị năng giả”, nhưng chưa từng gặp qua.
Đó chính là một truyền thuyết lịch sử đã mất đi mãi mãi.
Dị năng của Tần Phỉ Phỉ mới thức tỉnh chưa được bao lâu, khống chế hỏa liên chưa được ổn định.
Khi nện vào người Giang Dật Trần, hỏa liên đã hóa thành một ngọn lửa nhỏ.
Giang Dật Trần tiện tay phủi ngọn lửa, cười lạnh một tiếng:
– Tiểu nha đầu, chút trình dị năng đó mà cũng muốn ra tay với tôi.
Quả thật là ngu xuẩn.
Tâm trạng Tần Phỉ Phỉ chìm xuống đáy cốc, cắn chặt hàm răng, không chịu khuất phục:
– Có bản lãnh thì giết tôi, không được đụng đến sư phụ của tôi.

– Quá buồn cười.
Tịnh Nghi bất quá chỉ là người của công hội phái đến giám sát cô.
Hết lần này đến lần khác cô còn không biết, muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ bà ta.

– Không thể nào?
Ông nói bậy.

– Tôi nói bậy?
Vậy cô hỏi bà ta đi.
Tịnh Nghi sư thái áy náy nói:
– Phỉ Phỉ, ông ấy nói không sai.
Võ giả công hội trước nay căm thù dị năng giả.
Sự xuất hiện của con đã sớm khiến bọn họ chú ý.
Mà ta theo như lời Giang Dật Trần nói, là được phái đến giám sát con.

– Sư phụ, người đã bị trọng thương, đừng nói chuyện nữa.
Tần Phỉ Phỉ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng an ủi.
Tịnh Nghi sư thái ngạc nhiên nhìn Tần Phỉ Phỉ:
– Con không hận ta sao?

– Sư phụ, có một số việc dùng mắt mà nhìn, dùng tai mà nghe là sai lầm.
Con có thể cảm nhận được sư phụ sẽ không hại con.
Ngữ khí Tần Phỉ Phỉ rất rõ ràng, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Tịnh Nghi sư thái mỉm cười.
Sống nửa đời người, có thể gặp được đồ đệ tốt như vậy, còn cái gì tiếc nuối nữa chứ.

– Quả nhiên là một cặp thầy trò cảm động.
Đã như vậy, tôi sẽ tiễn các người cùng nhau lên đường.
Giang Dật Trần đã động tâm sát tâm, cất bước đến trước mặt hai người.
Đùng.
Giống như có tiếng súng bóp cò, một thanh âm bén nhọn xé gió lao đến.

– Súng bẳn tỉa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất