Chương 65: Thừa nhận anh cô rồi! (1)
Sau khi nói chuyện phiếm với Diệp Đông một hồi, Tần Mục liền cáo từ rời đi.
Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ đêm, Tần Mục vốn cho rằng em gái và Mai Ánh Tuyết có lẽ ngủ rồi.
Trên thực tế Tần Phỉ Phỉ quả thực ngủ rồi, chẳng qua nằm ngủ trên ghế sô pha. Mai Ánh Tuyết thì yên lặng ngồi một bên xem TV.
Nhìn thấy Tần Mục mở cửa tiến vào, Mai Ánh Tuyết nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Cuối cùng anh cũng trở lại rồi!
- Sao hai người còn chưa ngủ?
Tần Mục kinh ngạc.
Mai Ánh Tuyết bất đắc dĩ chỉ Tần Phỉ Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ chờ anh cả đêm, cô ấy nói trước kia anh đều về đúng giờ, lần này đột nhiên về muộn, cô ấy rất lo lắng, nhất định muốn chờ anh trở về.
Tần Phỉ Phỉ chỉ là ngồi quá lâu, mắt híp lại một chút, cũng không ngủ sâu, hai người nói chuyện khiến cô nhanh chóng tỉnh lại.
Dụi dụi mắt, Tần Phỉ Phỉ xác nhận Tần Mục đứng trước mặt, lúc này mới bất mãn hỏi:
- Buổi tối anh đi đâu, trở về muộn như thế?
- Đêm nay lớp bọn anh tạm thời tụ hội, thực xin lỗi, không thông báo cho hai người trước.
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy cũng nguôi giận không ít, thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế, đưa tay duỗi lưng, ngáp nói:
- Lần sau có chuyện nói trước cho em một tiếng, em đi ngủ trước!
Mai Ánh Tuyết tắt TV cùng Tần Phì Phỉ đi vào trong phòng, trước khi đóng cửa còn cười nói với Tần Mục:
- Ngủ ngon!
Tần Mục đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.
Khi kỳ thi đại học tới gần, vô số học sinh bắt đầu khêu đèn học đêm, vùi đầu học tập, chuẩn bị tiến hành một lần chạy nước rút cuối cùng.
Cho dù Diệp Đông có đủ năng lực đưa Diệp Khinh Tuyết tiến vào đại học Bắc Kinh, chẳng qua Diệp Khinh Tuyết dường như khá háo thắng, muốn dùng thực lực của mình, mấy ngày nay cũng rất khắc khổ.
Dưới không khí áp lực này, Tần Mục cũng hơi phiền muộn, cuối cùng dứt khoát trốn học cùng Tả Tư Duyệt.
Thiên phú tu luyện của Tả Tư Duyệt chỉ coi như bình thường, nhưng có lương sư như Tần Mục chỉ đạo, tu vị có thể nói đột nhiên tăng mạnh, trong thời gian mười ngày ngắn ngủi đã có dấu hiệu đột phá Ngạo Long Quyết tầng một.
Có lẽ vì kỳ thi đại học sắp tới, gần đây thành phố Ninh Giang trị an khá nghiêm, tất cả thế lực xã hội đen mặc dù vẫn có tình huống tranh đấu gay gắt, nhưng không thể nghi ngờ thu liễm hơn nhiều.
Chẳng qua có thể nghĩ, chờ sau khi kỳ thi đại học qua đi, oán khí tích tụ sẽ bộc phát trong thời gian ngắn, Ninh Giang sẽ nghênh đón một cơn bão ngầm cực lớn.
Mai Ánh Tuyết và Tần Phỉ Phỉ gần đây luôn thần thần bí bí, dường như cố ý trốn tránh Tần Mục.
Tần Mục tò mò vụng trộm theo dõi hai người, phát hiện hóa ra Mai Ánh Tuyết ngoại trừ tu luyện cổ võ, lại cũng là một dị năng giả, những ngày này cô vẫn luôn chỉ đạo Tần Phỉ Phỉ nắm giữ dị năng như thế nào tốt hơn.
Tần Mục biết rõ, Tần Phỉ Phỉ vội vã gia tăng thực lực, là vì sắc tới Bắc Kinh, sắp đối mặt với Tần gia ba năm trước đây nhẫn tâm trục xuất anh em họ.
Tần gia giống như Triệu gia, đứng hàng một trong năm gia tộc nhỏ của Bắc Kinh.
Thời điểm tận thế, dị năng giả chỉ có thể nghe được trong truyền thuyết, Tần Mục cũng chưa từng gặp qua, cho nên không cách nào chỉ đạo thực chất cho Tần Phỉ Phỉ.
Ngày 1 tháng 6, sáu ngày trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, trường cấp ba Vân Lan bắt đầu nghỉ.
- Anh, thư giãn một chút trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, chúng ta đi Phượng Hoàng Sơn chơi đi.
Hai người Tần Phỉ Phỉ và Mai Ánh Tuyết dường như sớm có kế hoạch, ba lô và một số vật phẩm cần thiết đã chuẩn bị xong, chỉ là tạm thời thông báo Tần Mục một tiếng.
- Anh thấy đi như vậy cũng không được đâu.
Tần Mục cười cười, ra ngoài du lịch hắn đương nhiên sẽ không phản đối.
Bởi vì vấn đề kinh tế, Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ vẫn không có điện thoại riêng, Tần Mục tới buồng điện thoại công cộng dưới lầu gọi cho Tả Tư Duyệt một cú.
- Này cô nàng!
- Tần Mục?
Tả Tư Duyệt hết sức ngạc nhiên, lần trước quả thực ghi số điện thoại của mình cho Tần Mục.
Nhưng khi đó thấy thái độ không đếm xỉa tới của Tần Mục, vốn tưởng rằng hắn sớm đã quên rồi, không nghĩ tới đến giờ Tần Mục còn nhớ rõ số của cô.
- Sao vậy? Rất ngạc nhiên sao?
- Đúng vậy, tìm tôi có chuyện gì?
Tần Mục cười nói:
- Muốn hẹn cô, cũng không biết cô có nể mặt hay không?
- Hẹn tôi ăn cơm?
- Không phải, đi Phượng Hoàng Sơn du lịch.
Giọng nói vui mừng rõ ràng của Tả Tư Duyệt truyền đến:
- Thật sao? Vào lúc nào?
- Có thể sẽ lập tức xuất phát, em gái tôi đã chuẩn bị xong đồ đạc rồi.
- Anh đi cùng em gái anh?
- Còn một người bạn của nó nữa, thêm cô nữa tổng cộng b ốn người.
- Vậy có ý tứ gì, hay là tôi không đi nữa.
Tả Tư Duyệt bỗng nhiên thay đổi giọng điệu.
- Hả… không phải đâu, sao không nể tình như thế?
Tần Mục im lặng, mới rồi còn cảm thấy hứng thú, sao nói không đi là không đi nữa?
Tả Tư Duyệt ở đầu bên kia hừ nhẹ một tiếng nói:
- Anh là đòi tiên tôi à, ăn bản không phải có ý mời tôi!
Tần Mục xấu hổ cười:
- Tôi quả thực mời cô, tiền chỉ là thuận tiện, tùy tiện mang theo một ít là được rồi.