Chương 64: Không phải Triệu gia (2)
Lúc Diệp Đông nhìn thấy Tần Mục, y biến sắc vội vàng ném báo chí chạy ra.
- Tần tiên sinh tới đây sao không báo trước một tiếng!
Diệp Đông cười bồi, lập tức khiển trách Diệp Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết, sao con lạnh nhạt với khách như thế, cũng không rót một chén nước cho Tần tiên sinh.
Lúc này Diệp Khinh Tuyết cũng sửng sốt, hắn không phải vệ sĩ của mình sao? Sao lại còn để mình hầu hạ hắn chứ?
Tần Mục khẽ cười nói:
- Không cần, tôi lập tức phải trở về rồi!
- Điều này saop được, đã đến rồi, chắc chắn phải ngồi một chút!
Diệp Đông không chịu thả Tần Mục rời đi, y còn có rất nhiều lời muốn nói.
Thịnh tình không thể từ chối, Tần Mục không tiện đưa đẩy, ngồi xuống trên ghế sô pha.
Diệp Khinh Tuyết quả thực bưng một chén nước đặt trước mặt Tần Mục, đại khái xem mặt mũi hôm nay Tần Mục biểu hiện không tệ.
- Khinh Tuyết, sắc mặt bạn học của con không tốt lắm, con dẫn cô ấy lên trên nghỉ ngơi đi, cha có một số việc cần nói chuyện với Tần tiên sinh.
Diệp Khinh Tuyết biết rõ Diệp Đông cố ý muốn cô rời đi, chẳng qua cô cũng không có hứng thú gì với câu chuyện của hai người họ, liền dẫn Hoàng Hiểu Châu lên lầu.
- Được rồi ông chủ Diệp, nói ngắn gọn, tôi còn muốn trở về sớm một chút!
Tần Mục sợ em gái lo lắng.
Diệp Đông chần chờ một chút hỏi:
- Chuyện Thanh Long Bang, có phải Tần tiên sinh làm hay không?
Tần Mục đoán được Diệp Đông sẽ hỏi như thế, hắn cười trả lời:
- Tôi nghĩ cho dù tôi phủ nhận, ông chủ Diệp cũng không tin tưởng đúng không?
- Nói thật ngoại trừ Tần tiên sinh, tôi rất khó tưởng tượng ai có thể dễ dàng đánh chết ba vị Chiến Tướng của Thanh Long Bang, lại khiến Thanh Long Bang không ai sánh nổi lập tức sụp đổ, rơi vào khốn cảnh!
Tần Mục uống một ngụm nước, lạnh nhạt hỏi:
- Ông quá đề cao Thanh Long Bang rồi, danh hào Thập Đại Chiến Tướng rất vang dội, nhưng thực lực chỉ có thể tính là bình thường!
Diệp Đông ngây ra một lúc, lập tức cười nói:
- Ít nhất ở Ninh Giang, thực lực của họ vẫn rất được tán thành.
Tần Mục từ chối cho ý kiến, hắn không tin tưởng Ninh Giang lớn như vậy không có cao thủ che giấu, chỉ là khinh thường đi ra tranh đấu với Thanh Long Bang mà thôi.
- Ông chủ Diệp hỏi vấn đề này là muốn xác nhận tôi có năng lực bảo vệ con gái của ông hay không sao?
Diệp Đông cười xấu hổ:
- Tần tiên sinh chớ trách, thật ra từ lúc bắt đầu tôi cũng không ký thác hi vọng trên người một vệ sĩ, bởi vì mấy tên cừu gia của tôi cũng không phải người bình thường. Chẳng qua thực lực của Tần tiên sinh ngài đã khiến tôi thay đổi cái nhìn, lúc này tôi đương nhiên hi vọng thực lực của Tần tiên sinh càng mạnh càng tốt.
- Lại nói hôm nay chúng tôi quả thực gặp một người đánh chủ ý tới con gái ông.
Diệp Đông kinh ngạc hỏi:
- Ở Ninh Giang còn có người dám nhằm vào Khinh Tuyết, là ai?
- Triệu gia!
- Triệu gia?
Diệp Đông nhướng mày, trầm tư thật lâu, lắc đầu nói:
- Diệp gia chúng tôi và Triệu gia hẳn là không có thù oán gì mới đúng!
- Vậy Triệu gia Bắc Kinh thì sao?
- Triệu gia của năm gia tộc nhỏ?
Diệp Đông chần chờ một chút, vẫn lắc đầu:
- Sẽ không, tôi cũng không có liên hệ gì với Triệu gia Bắc Kinh.
- Vậy thì kỳ quái rồi!
Tần Mục dâng lòng nghi ngờ.
Triệu Kiệt quấn một vòng tiếp cận Diệp Khinh Tuyết, vốn cho rằng cừu gia trong lời Diệp Dông chính là Triệu gia Bắc Kinh, hiện giờ xem ra căn bản không phải.
- Nói thật, cừu nhân của Diệp gia chúng tôi còn đáng sợ hơn Triệu gia Bắc Kinh, hi vọng Tần tiên sinh…
Diệp Đông nói tới đây, vụng trộm nhìn sắc mặt Tần Mục.
- Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy!
Tần Mục không biết vì sao Diệp Đông chậm chạp không chịu nói ra cừu nhân của mình là ai, chẳng qua hắn cũng không cố hỏi, đây có lẽ là bí mật của Diệp gia.