Chương 69: Động tĩnh Phượng Hoàng Sơn (1)
– A.
Nhân viên tiếp đãi như bị sét đánh, không rõ ràng vì sao quản lý luôn thân thiện với mình lại giận dữ như thế.
Khách sạn Phượng Hoàng từ mức độ nào đó mà nói còn cao hơn khách sạn Ninh Giang một bậc, lúc trước vì có thể vào đây làm việc, không biết cô ta đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng.
Từ khi làm việc đến giờ cô ta luôn giữ khuôn phép, cố gắng không đắc tội mỗi vị khách.
Chuyện khách nhân cướp phòng như hôm nay cũng từng xảy ra, chẳng qua cô giỏi nhìn mặt nói chuyện, luôn xử lý rất tốt.
Đối với cô ta mà nói, có lẽ trung niên lớn bụng chỉ là một kẻ nhà giàu, có thể không cần để ý tới. Nhưng bốn người phía sau y đều rất thần bí, hiển nhiên không tầm thường.
Ba người Tần Mục nhìn qua đều rất bình thường, không giống người có tiền có thân phận, cho nên cô mới nghiêng về phía người trung niên lớn bụng kia.
Nhưng khiến cô tuyệt đối nghĩ không ra chính này, lúc này cô dĩ nhiên làm sai rồi?
- Tần tiên sinh, thực sự xin lỗi, chuyện này là khách sạn chúng tôi làm việc không chu toàn. Để tỏ lòng áy náy, hết thảy tiêu phí của Tần tiên sinh tại khách sạn chúng tôi đều có thể miễn phí, ngài thấy thế nào?
Tần Mục ngây ra một lúc, hỏi:
- Ông biết tôi?
Quản lý lau mồ hôi lạnh trên trán:
- May mắn nghe ông chủ của chúng tôi nhắc tới ngài!
Tần Mục chợt nhớ tới Trịnh Quyền, chẳng lẽ…
Ngẩng đầu, Tần Mục nhìn về phía hành lang lầu hai.
Tên nam tử đứng trên hành lang tiếp xúc ánh mắt của Tần Mục, thân thể khẽ run lên, lập tức nở nụ cười cực kỳ khó coi, còn im lặng chào hỏi Tần Mục.
- Thì ra là thế, hiệu ứng này coi như không tồi.
Tần Mục sờ lên mũi, xem ra lần bình định sàn đấu dưới dất kia, trong lúc vô tình dựng uy một lần.
Hiển nhiên ông chủ khách sạn Phượng Hoàng cũng giống Trịnh Quyền, ban đầu gặp Tần Mục ở sòng bạc hoặc là sàn đấu dưới đất, biết được chuyện tình.
- Được rồi, mấy người đã nói như thế, tôi từ chối thì bất kính rồi!
Có thể không cần dùng tiền, Tần Mục đương nhiên cam tâm tình nguyện.
- Các ngươi đây là có ý gì?
Trung niên lớn bụng không hiểu ra sao, ba gã nam tử Đông Doanh mặc áo Tôn Trung Sơn sau lưng y lại nổi giận, dùng giọng nói Hoa Hạ không quá lưu loát chất vấn quản lý và Tần Mục.
Tần Mục lườm đối phương, thản nhiên nói:
- Vốn là chúng tôi tới trước, như vậy có gì không đúng sao?
- Hôm nay chúng tôi phải đón hai vị khách quý ở nơi này!
Tần Mục buồn cười nói:
- Điều này liên quan gì với tôi? Ai bảo mấy người không đặt trước!
Nam tử đang muốn nói chuyện, nữ tử khoác áo ngăn cản gã, đi tới, đưa một chiếc thẻ cho Tần Mục nói:
- Nơi này có hai triệu, mua hai căn phòng của cậu.
Tần Mục tùy tiện nhìn cô gái, vỗ quản lý bên cạnh, cười hỏi:
- Ông cảm thấy tôi có nên lui một bước vì hai triệu này hay không?
Tần Mục vỗ như vậy, quản lý cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Gã chưa từng tới sàn đấu dưới mặt đất, chẳng qua thấy thần sắc kinh khủng của ông chủ, cũng có thể biết được chỗ đáng sợ của vị thiếu niên trước mắt này.
Hai triệu với người bình thường mà nói là con số trên trời, trong mắt gã, lại không khác gì một đống giấy vụn.
- Mấy vị, tôi thấy các vị thôi đi. Khách sạn của chúng tôi chỉ còn lại ba gian phòng, nếu như các vị muốn có thể cho các vị, nếu như không muốn, kính xin không nên quấy rầy khách quý của chúng tôi.
Quản lý lạnh lùng nói với nữ tử khoác áo.
Nữ tử khoác ác dừng lại một chút, lần đầu ngẩng đầu lên, chăm chú đánh giá Tần Mục.
Chẳng lẽ thằng nhóc này có hậu thuẫn rất mạnh mẽ?
Phía sau nữ tử khoác áo, sắc mặt một gã nam tử mặc áo Tôn Trung Sôn đột nhiên lạnh lùng, một cơn hàn ý lạnh thấu xương mà người thường không cách nào lý giải phát ra, tay nhanh như chớp chộp về phía Tần Mục.
- Để ta xem là khách quý gì?
Đối mặt với một kích đột nhiên này, Tần Mục vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, giống như sợ ngây người.
Tần Phỉ Phỉ biến sắc, vừa muốn ra tay, chẳng qua hiển nhiên Mai Ánh Tuyết nhanh hơn cô một bước.
Rầm.
Tay của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn còn chưa đụng vào Tần Mục, đã bị một chưởng của Mai Ánh Tuyết đánh vào ngực, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Ánh mắt nữ tử khoác áo lóe lên, tay phải nhấc lên, đặt vào lưng người nọ, hời hợt ổn định thân hình nam tử.
- Ngươi là người phương nào?
Lực chú ý của nữ tử khoác áo chuyển từ người Tần Mục sang người Mai Ánh Tuyết.