Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 70: Động tĩnh Phượng Hoàng Sơn (2)

Chương 70: Động tĩnh Phượng Hoàng Sơn (2)


- Ở đây không phải chỗ cho các người nháo sự.
Mai Ánh Tuyết giọng điệu bình thản, thong dong ưu nhã, một cái nhăn mày một câu nói để lộ vẻ đẹp cổ điển.
Nữ tử khoác áo hơi trầm ngâm, khẽ thở dài nói:
- Được rồi, ba gian thì ba gian.
Quản lý thấy đối phương thỏa hiệp, thởi dài trong lòng một hơi, không cần đắc tội, thật là may mắn.
- Tiến hành nốt nghiệp vụ cuối cùng này của cô, ngày mai cô đi tới tài vụ nhận tiền lương tháng này, ngày mai không cần đến nữa!
Quản lý nói với nhân viên tiếp đãi vẫn còn đang sững sờ.
- Quản lý, tôi…
Nhân viên tiếp đãi bỗng khóc lên, cô nghĩ thế nào cũng không ra lại dễ dàng mất đi công việc này.
- Mình làm sai chuyện, khóc thì dùng được gì!
Quản lý không hề đồng tình.
Tần Mục hơi mất kiên nhẫn, ngắt lời:
- Được rồi được rồi, không cần khó xử cô ta, trước tiên mở phòng giúp chúng tôi.
- Được được, chờ một lát.
Quản lý đẩy nhân viên tiếp đãi qua bên, tự mình thao tác trên máy tính, sau đó cầm hai chiếc chìa khóa giao cho Tần Mục.
- Cảm ơn.
Tần Mục nhận chìa khóa, mang theo hai cô gái lên lầu.
- Ánh Tuyết, một chiêu vừa rồi của cô gọi là gì vậy, thực là lợi hại, có thể dạy tôi hay không?
Tần Mục giả bộ sùng bái.
Tần Phỉ Phỉ đả kích:
- Được rồi, với tư chất của anh, cả đời cũng không học được.
Tần Mục biết rõ cô em gái của mình lại tới nữa rồi, lúc riêng tư, cô luôn tổn hại Tần Mục hai câu, nếu không thì không thoải mái.
Mai Ánh Tuyết cười nhạt một tiếng, nói với Tần Mục:
- Anh muốn học mà nói, tôi có thể dạy anh mấy chiêu.
- Chị Ánh Tuyết, cái này có thể tùy tiện dạy cho người khác sao? Môn phái của chị…
Tần Phỉ Phỉ vốn không muốn làm Mai Ánh Tuyết khó xử, nếu không Tần Mục học được một ít bản lĩnh, cô chắc chắn rất vui mừng.
- Anh em bắt đầu tu luyện cổ võ ở tuổi này, đoán chừng không có hiệu quả quá lớn, chẳng qua hắn không học được, một số chiêu thức trụ cột cũng đủ để hắn thưởng thụ rồi.
- Ừ, chị Ánh Tuyết chịu dạy mà nói, vậy thì thực sự tốt quá.
Tần Phỉ Phỉ cực kỳ cảm kích Mai Ánh Tuyết, không nói cô liều mạng trọng thương cứu mình khỏi tay bốn người Ngốc Ưng, còn cố gắng dạy mình khống chế dị năng thế nào, hiện giờ lại muốn dạy anh mình cổ võ.
- Cổ võ là ý gì?
Tần Mục tiếp tục giả vờ.
- Anh lý giải thành võ thuật là được rồi!
Tần Phỉ Phỉ tức giận lườm Tần Mục.
- Võ thuật, được, anh muốn học cái này!
Tần Mục giả bộ ngu khiến Tần Phỉ Phỉ cảm thấy mất mặt.
Mai Ánh Tuyết nhìn Tần Mục, giống như đang suy tư.
Hiện giờ chẳng qua bốn rưỡi chiều, ba người Tần Mục mang đồ vào phòng, sau đó từng người tắm rửa.
Khoảng sáu giờ, ba người lại ra ngoài chuẩn bị ăn cơm.
Mặc dù khách sạn có cung cấp bữa tối, chẳng qua họ cũng không có hứng thú gì, muốn ra ngoài dạo chơi.
Nghe nói trấn Phượng Hoàng ban đêm, cũng là một phần du lịch cực kỳ quan trọng khi tới Phượng Hoàng Sơn, cực kỳ náo nhiệt.
- TỚi, cô gái nhìn xem con chim lửa này, đây chính là dị chủng của thần thú Phượng Hoàng, vô cùng trân quý.
Có người chen tới trước Tần Phỉ Phỉ, mang theo một cái lồng chim, bên trong nhốt một con chim lông vũ màu lửa:
- Cô gái, tôi thấy mặt cô tốt bụng, chỉ cần tám ngàn, con dị chủng này thuộc về cô, thế nào?
Tần Phỉ Phỉ liếc con chim kia, tức giận nói:
- Coi bổn cô nương là mù lòa sao? Một con chim sẻ nhuộm chút màu sắc đã tự xưng dị chủng Phượng Hoàng, còn bán tám ngàn, sao ông không đi cướp đi.
Người nọ không nghĩ tới Tần Phỉ Phỉ bưu hãn như thế, thần sắc hơi xấu hổ, chẳng qua vẫn giả vờ giả vịt:
- Ài… xem ra là lão hủ sai rồi, cô nương vô duyên với con linh điểu này, thực là đáng tiếc, tôi lại đi tìm người có duyên khác.
Mai Ánh Tuyết che miệng khẽ cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Tần Mục cũng cười trộm, lại bị một cái trừng mắt của Tần Phỉ Phỉ.
Trấn Phượng Hoàng ban đêm quả thực náo nhiệt hơn Ninh Giang nhiều, trên đường đi ba người nhấm nháp vô số quà vặt, đến cuối cùng căn bản không còn khẩu vị ăn cơm.
Lúc trở lại khách sạn Phượng Hoàng lần nữa, đã khoảng chín giờ, ba người đều cảm thấy hơi mệt mỏi.
Rầm.
Lúc này, một cỗ động tĩnh người ngoài không nghe thấy được truyền đến từ trên Phượng Hoàng Sơn.
Tần Mục và Mai Ánh Tuyết cùng quay đầu nhìn lại, từ xa có thể trông thấy, trên bầu trời giống như có một tia sáng yếu ớt trút xuống, cực kỳ thần bí.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất