Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 71: Thất tuyệt kiếm chiêu (1)

Chương 71: Thất tuyệt kiếm chiêu (1)
– Hai người đang nhìn gì vậy?


Tần Phỉ Phỉ thấy hai người cùng quay đầu lại, còn tưởng rằng có gì náo nhiệt, nhưng lúc cô nhìn theo ánh mắt của hai người, lại không nhìn thấy cái gì.
Mai Ánh Tuyết thu hồi ánh mắt, trên khuôn mặt ngọc bích không chút tỳ vết lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Mục hỏi:
- Vừa rồi anh đang nhìn gì thế?
Tần Mục thầm nghĩ không thể lòi đuôi, chỉ có thể cười ứng phó:
- Vừa rồi tôi thấy Ánh Tuyết cô quay đầu lại nhìn, còn tưởng rằng có thứ gì, chẳng qua lại không thấy gì cả. Đúng rồi, vì sao vừa rồi cô lại quay đầu lại?
Mai Ánh Tuyết suy tư nhìn Tần Mục thật lâu, cuối cùng lại lắc đầu:
- Không biết, có thể nhìn lầm rồi.
- Kỳ quái, sao hai người bỗng nhiên động kinh như vậy!
Tần Phỉ Phỉ nói thầm.
- Có thể thật sự là nhìn lầm, trở về đi ngủ thôi, ngày mai dậy sớm một chút.
Ba người đi vào khách sạn, vừa vặn đụng phải nữ tử khoác áo và ba gã nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, họ đang gấp rút chạy ra bên ngoài, mặc dù đi ngang qua ba người Tần Mục, cũng không liếc nhìn nhiều.
Hai người Tần Mục và Mai Anh Tuyết đều có suy nghĩ, Tần Phỉ Phỉ lại không biết cái gì, chỉ hô mệt mỏi.
- Buổi tối ngủ sớm một chút!
Tần Mục nói với Tần Phỉ Phỉ, đồng thời vô tình liếc Mai Ánh Tuyết.
- Anh cũng thế!
Tần Phỉ Phỉ trả lời một câu, sau đó với đi vào phòng cùng Mai Ánh Tuyết.
Tần Mục vào phòng, quần áo cũng không cởi đã nằm trên giường, chẳng qua không có ý tứ đi ngủ.
Chừng nửa giờ sau, bên cạnh truyền đến một động tĩnh rất nhỏ, Tần Mục bò dậy khỏi giường, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:
- Cô nàng này quả nhiên không an phận.
Tần Mục đi tới bên cửa sổ, ngồi trên mái hiên cửa sổ, đánh giá bên dưới.
Rất nhanh, Mai Ánh Tuyết vội vàng rời khỏi khách sạn, dọc theo đường núi Phượng Hoàng Sơn, đi lên trên núi.
- Ài, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nếu cô xảy ra chuyện, Phỉ Phỉ sẽ đau lòng đấy.
Tần Mục nói xong, nhảy lên mái hiên cửa sổ, thả người nhảy xuống, trượt dọc theo vách tường tầng ba, đáp xuống đất ở một chỗ không người, lập tức lén lút đi theo phía sau Mai Ánh Tuyết, lên Phượng Hoàng Sơn.
Phượng Hoàng Sơn địa thế hiểm yếu, đường núi gập ghềnh, buổi tối không cho phép du khách lên núi, có nhân viên đặc biệt chặn núi.
Chẳng qua một chiếc lưới sắt chỉ cao khoảng bốn năm mét, người bình thường tốn ít sức cũng có thể leo qua, chớ nói chi Mai Ánh Tuyết còn là dị năng giả phong hệ, căn bản không cần leo, trực tiếp nhảy qua.
Mai Ánh Tuyết biết rõ ba nam một nữ người Đông Doanh lúc trước cũng lên núi, cho nên tốc độ nhanh hơn, trên đường đi đều dùng dị năng phong hệ gia trì thân thể, rất giống kinh công trong TV.
Đương nhiên, cho dù dị năng phong hệ của Mai Ánh Tuyết thần kỳ thế nào, Tần Mục đều có thể bám phía sau cô không xa, hơn nữa không bị phát hiện.
Lúc tới giữa sườn núi, Mai Ánh Tuyết phát hiện ba cỗ thi thể mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, hiển nhiên là ba người Đông Doanh kia, chẳng qua nữ tử khoác áo lại không có ở đây.
Không ngừng lại bao lâu, Mai Ánh Tuyết lập tức tiếp tục đi tới.
Tần Mục liếc nhìn ba người, khẽ chau mày, ngồi xổm xuống sờ lên ngực ba người.
- Ngạo Long Quyết, chẳng lẽ người Long Tổ cũng tới?
Khóe miệng Tần Mục hơi nhếch lên:
- Có lẽ Ngạo Long Quyết của người này tu tới tầng thư sáu, mặc dù ở Long Tổ cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, Phượng Hoàng Sơn đêm nay thực là náo nhiệt.
Tăng thêm tốc độ, Tần Mục giống như quỷ mị trong đêm, khi thì biến mất, khi thì hiện ra.
Sơn cốc trong bóng tối, một nữ tử yêu mị đang giằng co với nữ tử khoác áo Đông Doanh.
Nữ tử yêu mị dáng người nóng nảy, trên mặt luôn mang theo một nụ cười tà mị, ánh mắt lóng lánh nhìn chằm chằm vào nữ tử khoác áo:
- Ngươi tên Cung Dã Anh Tử à, đệ tử Kiếm Tâm Phái, đệ nhất kiếm phái Đông Doanh?
Nữ tử khoác áo thần sắc như thường, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tya phải cầm thật chặt bội kiếm bên hông, cảnh giác nhìn chằm chằm nữ tử yêu mị.
Nữ nhân này rất đáng sợ.
- Ngân Hồ, vì sao ngươi lại muốn giết người của ta?
Cung Dã Anh Tử chất vấn?
- Bởi vì các ngươi không nên tới đây, càng không nên ham muốn di sản Hoa Hạ chúng ta.
Cung Dã Anh Tử mỉm cười:
- Bảo tàng đương nhiên là người có tài nên được.
Nữ tử yêu mị nhìn thoáng qua, che miệng cười nói:
- Người có tài nên được, ngươi cho rằng ngươi đủ năng lực không để người Hoa Hạ ta vào mắt sao?
- Ta cảm thấy được đối mặt với ngươi còn có thể thử một lần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất