Chương 23: Giáo sư, người có yêu thích món quà của ta không?
Hermione đông cứng người, khó khăn mở lời, chuyển chủ đề: "Harry, vậy ngươi dự tính khi nào động thủ?"
"Lễ Giáng Sinh a." Harry suy nghĩ một lát, liền nhanh chóng đưa ra đáp án, "Khi đó trong trường học không có nhiều người, ta đi lật xem sách cấm khu sẽ an toàn hơn một chút."
Hermione có chút tiếc nuối: "Hảo ba, lễ Giáng Sinh này ta phải về nhà, xem ra là không thể giúp ngươi được rồi."
Lễ Giáng Sinh là một ngày lễ long trọng.
Điều này có nghĩa là, nửa năm học của các tiểu Phù thủy đã hoàn toàn trôi qua, họ sẽ được đón kỳ nghỉ dài đến hai tuần, thẳng đến Tết Dương lịch mới có thể một lần nữa khai giảng.
Các giáo sư đã sớm yêu cầu họ làm đăng ký.
Tuyệt đại bộ phận tiểu Phù thủy đều lựa chọn về nhà. Dù Hogwarts rất có thú, nhưng sau nửa năm trôi qua, họ cũng rất mong nhớ gia đình.
Trong số các tiểu Phù thủy năm nhất, chỉ có Harry cùng Ron lưu lại trong phòng ngủ.
Đêm Giáng Sinh, họ không có hành động gì.
Harry bị anh em nhà Weasley kéo đi chúc mừng. Bọn họ lén lút mang Wood Vodka ra, rồi uống đến say bí tỉ trong phòng ngủ.
Sáng hôm sau.
Harry bị Hedwig mổ cho tỉnh giấc.
Nó đậu trên gối đầu, kêu ríu rít tỏ vẻ bất mãn. Nửa năm không gặp, vừa gặp mặt chủ nhân đã khiến nó bận rộn cả đêm, điều này thật sự khiến nó vô cùng khó chịu.
Thể chất Witcher khiến Harry không hề phải chịu đựng nỗi khổ say rượu. Hắn chuẩn bị rời giường, tiếp tục rèn luyện – nhưng vừa vén chăn lên, liền chú ý tới đống quà Giáng Sinh chất cao như núi dưới chân giường.
Đó là quà Giáng Sinh.
Chỉ là Harry không hề nghĩ rằng lại có nhiều quà đến thế.
Ron mơ màng tỉnh giấc, ngáp một cái, rồi vẫy tay với Harry: "Chúc mừng Giáng Sinh, Harry, à, còn cả Hedwig nữa."
"Sao ngươi lại dậy sớm thế?"
Harry mặc quần áo: "Định đi rèn luyện, nhưng xem ra... sáng hôm nay phải dùng để mở quà mất rồi."
"Rèn luyện, à, là..." Ron rùng mình một cái, chợt tỉnh táo thêm vài phần, "Ngươi ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, mà còn muốn đi rèn luyện sao?"
Hắn kinh ngạc nhìn Harry.
Tối hôm qua, George cùng Fred đã đánh cắp hai bình Vodka. Harry một mình uống hết hơn một chai, say đến bất tỉnh nhân sự, còn lôi George ra, cởi quần của cậu ta, bắt cậu ta nhảy điệu "Tứ tiểu thiên nga" (Bốn chú thiên nga con).
Đã ra nông nỗi đó rồi mà sáng hôm sau lại không có chuyện gì như người bình thường được sao?
Harry gật gật đầu, cầm lấy một phần lễ vật được gói kỹ càng nhất bằng giấy gói, Hagrid tặng. Đó là một cái sáo xương thô ráp, khiến Harry nhớ tới con ngựa của mình. Hắn rất thích món quà này.
Gia đình dì Penny cũng gửi tới lễ vật là những đồng xu năm mươi pen-ni. Ron tỏ ra rất hứng thú với chúng.
Còn có mẹ Ron gửi tới, một chiếc áo len màu xanh lá cây tươi tắn tự tay đan, kèm theo một hộp kẹo sữa.
Hắn rất thích chiếc áo len, nhưng màu sắc thì...
"Nếu là màu đỏ thì tốt hơn nhiều." Harry đặt chiếc áo len sang một bên, "Màu xanh lá cây này khiến ta nghĩ đến những điều không mấy tốt lành."
Ron đồng ý gật đầu. Hắn nhớ đến Slytherin.
Hermione gửi tới một thanh sô-cô-la, còn các tiểu sư tử Gryffindor khác thì gửi tới các loại kẹo ma thuật.
Các giáo sư cũng cho Harry gửi tới lễ vật.
Giáo sư McGonagall gửi tới hai cuốn sổ tay biến hình thuật – một cuốn là của chính cô, một cuốn là của phụ thân Harry.
Giáo sư Sprout gửi tới mấy hạt giống thực vật, kèm theo một bản hướng dẫn gieo trồng. Giáo sư Flitwick thì gửi tới một bộ dụng cụ bảo dưỡng ma trượng.
Cùng với Snape ——
Ron nhìn lớp giấy gói bên ngoài, cùng với kiểu chữ trên đó, một luồng khí tức âm trầm liền đập thẳng vào mặt. Hắn chú ý nhất là chữ ký: "Giáo sư Snape lại còn tặng quà cho ngươi sao?"
Harry áng chừng món quà trong tay, thấy nhẹ bẫng: "Đoán xem đó là cái gì nào."
"Một loại độc dược khiến ngươi bị mù lòa ư?" Ron rùng mình một cái. "Hay là một loại ma dược có thể hủy hoại dung nhan của ngươi?"
"Ngươi không phải nói giáo sư Snape vẫn luôn hi vọng ngươi như thế này sao?"
Harry không nói gì, xé mở lớp đóng gói. Bên trong là một chiếc hộp, phía trên vẫn còn dán nhãn giá cả: "Chín bảng mười lăm đồng pen-ni".
"Đây là cái gì?" Ron hai mắt mơ hồ hỏi.
Harry mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc kính râm hoàn toàn mới – từ khi hắn trở về thế giới này, hắn liền chưa từng đeo loại kính nào như thế này.
"Kính râm." Harry thay hắn giải thích sự nghi hoặc, "Đó là một loại vật phẩm trang sức trong thế giới của người bình thường."
"Tại sao lại tặng loại vật này?" Ron tiếp tục thắc mắc.
Harry đeo nó lên: "Có thể che đi đôi mắt của ta, và cả khuôn mặt của ta nữa."
Snape đã chọn loại gọng kính lớn nhất, lớn hơn cả nắm tay, gần như che kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry sau cặp kính râm.
"Đúng là nhìn không rõ bộ dạng của ngươi lắm." Ron gật gật đầu.
Harry đem nó ném đến một bên.
Hắn cũng không thích loại vật này. Tuy nhãn lực của Witcher rất tốt, có thể nhìn rõ vạn vật trong bóng đêm, nhưng điều này cũng không đại biểu mình có thể không có việc gì tự chuốc lấy phiền phức.
Món quà được mở cho tới trưa.
Thẳng đến giữa trưa.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra. George cùng Fred dắt díu nhau đi tới, sắc mặt trắng bệch, tứ chi vô lực: "Harry, Harry, ngươi có khỏe không?"
Câu hỏi thăm của họ bị nghẹn lại. Trong tầm mắt họ xuất hiện Harry với sắc mặt hồng nhuận, đang đứng trước gương thử chiếc áo len mới. Điều này khiến họ sững sờ, đứng chôn chân ở ngưỡng cửa.
George xoa xoa mắt mình.
"Ta rất khỏe, có chuyện gì vậy?" Harry xoay người nhìn về phía bọn họ, "Giúp ta cảm ơn phu nhân Weasley, tay nghề của bà ấy rất tốt, mặc vào rất thoải mái."
Fred lầm bầm: "Tại sao ngươi lại không có chuyện gì?"
George tiếp lời: "Tối hôm qua ngươi uống còn nhiều hơn cả hai đứa ta cộng lại nữa!"
"Không phải là ta uống nhiều đâu, là các ngươi tửu lượng quá kém thôi." Harry đi đến, vỗ vỗ lưng họ, "Mới chưa đầy một chai mà đã sắp nôn mửa rồi."
"Đây chính là Vodka, Vodka Ba Lan, 52 độ!" George nắm chặt nắm đấm, nhưng hắn hiện tại ngay cả chút sức lực này cũng không có.
Harry thương cảm nhìn họ: "Được rồi, hiện tại nhanh đi lễ đường đi. Giữa trưa còn có một bữa yến tiệc, nhớ lấp đầy cái bụng, bụng đói sẽ hại dạ dày đấy."
George cùng Fred kêu rên một tiếng.
Hiện tại họ cũng không có chút hứng thú nào với việc ăn cơm, chỉ thầm nghĩ muốn nôn hết những thứ trong bụng ra.
Những người ở lại trường học dịp Lễ Giáng Sinh không nhiều lắm, nhưng đồ ăn thì vẫn xa hoa như trước.
Harry vừa mới múc đầy đĩa mình nào là rau Đức, nào là rau Pháp thì Snape liền vung vạt áo choàng, nhanh chóng đi tới, đến trước mặt Harry, đặt mạnh tay lên bàn một cái: "Potter!"
Harry liếc hắn một cái, đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa: "Chúc mừng Giáng Sinh, giáo sư Snape. Có chuyện gì không ạ?"
Snape cau mày, hiển nhiên là có chút bị vẻ mặt này của Harry làm cho phát tởm: "Potter, ngươi có ý gì!"
"Quà Giáng Sinh, giáo sư thân mến của ta." Harry thong thả, nhẹ giọng nói ra, "Đây chính là lời chúc chân thành nhất của ta dành cho người."
"Phải không?" Snape cười lạnh một tiếng.
Harry hỏi lại: "Chẳng lẽ không vui sao?"
Snape khoát tay: "Hi vọng ngươi cũng có thể yêu thích món quà mà ta tặng cho ngươi."
"Nói thật, ta không quá ưa thích." Harry làm một động tác nhỏ, "Vật đó rất ảnh hưởng tầm nhìn của ta."
Snape giễu cợt: "Nhưng nó có thể che đi khuôn mặt và ánh mắt của ngươi, để ngươi trông không đến nỗi ngu xuẩn đến mức như lũ Cự Quái."
"Bất quá ta rất vui vẻ." Harry chuyển giọng, tuy sắc mặt hắn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ thần sắc vui vẻ nào, "Giáo sư dịp Giáng Sinh còn có thể nhớ đến ta."
Lời này khiến Snape như nghẹn ở cổ họng, sắc mặt càng trở nên vặn vẹo: "Phải không? Thật hi vọng đến khi cuối kỳ, ngươi vẫn có thể vui vẻ như bây giờ."
Snape nắm chặt ma trượng, nhịn xuống xúc động muốn dùng một câu thần chú với Harry, quay người rời đi.
Chờ thân ảnh hắn biến mất trong Đại Sảnh.
Ron mới dám ngẩng đầu lên khỏi đĩa ăn: "Harry, ngươi đã làm gì giáo sư Snape vậy, sao hắn lại tức giận đến vậy?"
"Ta cũng không biết, chỉ là đưa hắn một phần quà Giáng Sinh." Harry cũng có chút nghi hoặc.
Hắn cũng không rõ tại sao Snape lại tức giận.
Món quà hắn đã rất chân thành chọn lựa.
"Người bình thường nhận được món quà phù hợp cũng sẽ không có biểu tình đó đâu." George thò đầu dài qua. Dù cho say rượu khó chịu, hắn cũng không ngăn được cái tâm tính thích trêu chọc của mình: "Ngươi tặng hắn cái gì vậy, một cái bệ xí sao?"
"Không không không, ta đoán chắc hẳn là phân dơi thôi." Fred lập tức bác bỏ ý kiến của George.
Harry gặm một miếng bít tết: "Là một bộ đồ dùng gội đầu, loại có hiệu quả trị dầu rất tốt."
George cùng Fred trợn mắt há hốc mồm.
"Trách không được giáo sư Snape lại tức giận đến vậy." Ron nín thở, giọng hắn đều nhỏ đi vài phần.
George giơ ngón tay cái lên: "Thật là một trò đùa dai. Chúng ta chưa từng bội phục ai như vậy, ngươi dám tặng giáo sư Snape loại đồ vật này sao."
Harry lắc đầu, cau mày: "Loại đồ vật này ư?"
"Cám ơn trời đất, ngươi tặng quà cho bọn ta coi như bình thường đấy." Fred vỗ vỗ ngực.
George lập tức vỗ vào tay hắn: "Hắc, chúng ta là Phù thủy mà!"
"Nhưng hôm nay là Lễ Giáng Sinh!" Fred nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Bầu không khí thế này, không có vấn đề gì đâu!"
Buổi chiều, Harry bù lại buổi sáng không kịp rèn luyện.
Ron cùng George bọn họ chơi đùa với tuyết – thừa dịp hai vị ca ca mình tinh thần không tốt, hắn phải trả lại tất cả những gì mình đã chịu bắt nạt suốt mấy năm qua một cách sòng phẳng.
Sau đó...
Hắn đã bị biến thành Người Tuyết.
George cùng Fred cho dù say rượu, nhưng dù sao cũng là tiểu Phù thủy năm thứ ba, họ vẫn biết dùng ma pháp.
Buổi tối đến, Ron liền trở nên rất lo lắng.
Gần như cứ mười phút hắn lại nhìn đồng hồ một lần, mong ngóng lệnh cấm đi lại ban đêm. Vừa nghe đồng hồ báo thức điểm mười một giờ đêm, Ron không thể chờ đợi thêm được nữa, liền nhảy dựng lên khỏi giường: "Harry, nhanh lên, lấy Áo Choàng Tàng Hình ra!"
Hắn đã sớm tại chờ mong giờ khắc này.
Harry từ rương hành lý lấy ra chiếc hộp mà Dumbledore đã tặng hắn – từ khi nhận được Áo Choàng Tàng Hình, hắn liền chưa bao giờ dùng qua, vì ở một nơi an toàn như Hogwarts, cũng không có sự cần thiết phải sử dụng nó.
Chiếc áo choàng rất lớn, đủ để che phủ cả hai tiểu Phù thủy bọn họ và còn thừa thãi.
Trước gương, xác định thân hình đã bị ẩn đi, họ khẽ khàng rón rén đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung. Bức chân dung Bà Béo lầm bầm, tình huống kỳ quái này khiến nàng có cảm giác như trở về mười mấy năm trước.
Thư viện an tĩnh lạ thường.
Phu nhân Pince đã sớm về nghỉ ngơi, họ một đường đến khu sách cấm mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
"Huỳnh Quang Lấp Lánh – Lumos." Harry vung ma trượng, một vầng ánh sáng yếu ớt lóe lên.
Họ lần lượt kiểm tra bìa sách.
Một số tên sách trông rất hấp dẫn, như "Cường Lực Ma Pháp" khiến Ron không kìm được muốn lấy ra xem thử. Có lẽ học được một câu thần chú mạnh mẽ, hắn liền có thể giúp mình phản kháng lại hai vị ca ca kia.
Một tay hắn liền bị Harry vỗ xuống.
Họ vừa mới lướt qua một giá sách thì Harry bỗng nhiên ngẩng đầu, ma trượng của hắn liền chỉ hướng, rồi hắn nhìn về phía sau lưng...