Hồn Chủ

Chương 100: Gần đó có Yêu Vương nào không?

Chương 100: Gần đó có Yêu Vương nào không?


Bên trong Vạn Thú Tiễn Đạp Trận, Thanh Nhàn Đại Tiên rõ ràng là rất mệt mỏi rồi, gã đã ném đi thanh đao và hai tay hóa thành hổ trảo, trong lúc vung móng vuốt yêu khí hóa thành gió lốc, tru diệt yêu ảnh tập kích từ bốn phương tám hướng.
Những yêu ảnh này nhìn như hư ảo nhưng chúng có thể đâm vào người gã, lại có thể tạo thành thương tổn, tuy rằng không tính là rất nghiêm trọng nhưng nếu góp gió thành bão cũng gây ra sát thương rất kinh khủng.
"Cái trận pháp chết tiệt này. . ."
Thanh Nhàn Đại Tiên tức giận mắng trong lòng, gã hoảng sợ, đã thật sự hoảng sợ.
Còn đánh tiếp như vậy, có thể gã sẽ chết!
Đường đường là một Yêu Vương lại bị một đám yêu quái có cảnh giới thấp hơn mình vây đánh đến chết, nếu bị truyền ra thì quả thực làm trò hề cho thiên hạ.
Gã dùng hết toàn lực, bắt đầu xông ra khỏi trận pháp, mục tiêu không còn là bảy vị Đại Yêu nữa.
Dương Đại đứng trên lưng Địa Linh Giao Long, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Tại sao tên này vẫn không chết vậy!
Những âm chúng khác không dám mở miệng nói, bọn họ cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của Dương Đại.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Thương thế của Thanh Nhàn Đại Tiên càng ngày càng nghiêm trọng, mảnh rừng núi bên trong Vạn Thú Tiễn Đạp Trận đã bị san thành bình địa, bụi đất cuồn cuộn, toàn thân Thanh Nhàn Đại Tiên đều là máu, huyết chiến vẫn còn đang diễn ra, trái lại bảy vị Đại Yêu lại có sinh khí dồi dào.
Yêu lực của âm chúng có hạn, nhưng bọn họ là hồn thể sẽ không mỏi mệt, dựa vào điểm này mà điên cuồng hành hạ Thanh Nhàn Đại Tiên.
Số lượng yêu quái mà Dương Đại tổn thất đã hơn 2000, hiện tại hắn chỉ đợi đến lúc Thanh Nhàn Đại Tiên chết.
Ngươi hung hăng đúng không, chờ sau khi ngươi trở thành âm chúng, mỗi ngày đều bắt ngươi làm việc!
Dương Đại tức giận thầm nghĩ đến.
Đại khái lại trôi qua nửa giờ, rốt cuộc Thanh Nhàn Đại Tiên chống đỡ không được nữa, ngã xuống trong phế tích, bảy vị Đại Yêu như là sao băng rơi xuống liên tục nện ở trên người gã, dư chấn mạnh đến mức mặt đất rung động.
Thanh Nhàn Đại Tiên đã vô lực phản kháng, chỉ có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ kéo dài hơi tàn.
Bảy vị Đại Yêu cũng rất phẫn nộ, bởi vì âm chúng yêu quái đã hi sinh đều là thủ hạ của đám bọn họ.
Yêu tộc cũng có cảm xúc và chú ý mạnh được yếu thua, bọn họ động người khác thì có thể, người khác động bọn họ lại không được, đây là bản chất sinh tồn của thiên hạ này.
Dương Đại không có buông lỏng cảnh giác, tiếp tục chờ đợi.
Năm phút đồng hồ sau, hết thảy khôi phục lại yên bình.
« Thí luyện giả 'Bá Vương Bất Quá Giang' đánh chết một vị Yêu Vương »
Một dòng nhắc nhở nhảy ra trước mắt Dương Đại, chỉ thấy Cửu Mệnh Đại Vương bay tới, nói: "Gã đã chết."
Dương Đại hỏi: "Hồn phách của gã còn có thể công kích người khác sao?"
Cửu Mệnh Đại Vương nói: "Sau khi chết lực uy hiếp không thể nào vượt qua khi còn sống, nếu như là khi còn sống mà gã vận dụng linh hồn công kích, vậy thì tất nhiên rất mạnh, sau khi chết sức mạnh của hồn phách kia rất yếu ớt, lúc trước gã cũng thử dùng linh hồn xuất khiếu chạy trốn, nhưng bị chúng ta cản lại, hơn nữa chúng ta có thể cảm giác được linh hồn của gã không mạnh mẽ bằng ngài."
Âm chúng đều là hồn thể, rất mẫn cảm đối với độ mạnh yếu của hồn phách.
Dương Đại hấp thu mấy vạn hồn phách, linh hồn của hắn liên tục trở nên mạnh mẽ, chỉ là rất khó để thể hiện ra mà thôi.
Nghe vậy, Dương Đại lập tức để cho Địa Linh Giao Long bay qua.
Đi đến trước thi thể của Thanh Nhàn Đại Tiên, Dương Đại cẩn thận đáp xuống, hắn để cho tám vị Linh Chiếu cảnh che chở chính mình.
Thi thể của Thanh Nhàn Đại Tiên vô cùng thê thảm, xương cốt toàn thân đều bị nghiền nát, giống như một đống thịt nhão, không thể không nói, yêu tộc chém giết nhau thật sự tàn bạo.
Dương Đại cũng không sám hối, nếu hắn không mạnh một chút, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có kết cục kết cục như Thanh Nhàn Đại Tiên, hắn bắt đầu cách không hút hồn, giữa song phương có đám Đại Yêu ngăn cách.
Giữa mi tâm của Dương Đại hiện ra hoa văn thần bí của Vạn Cảnh Âm Chủ, hắn rất nhanh liền cảm giác được hồn phách của Thanh Nhàn Đại Tiên.
Thật cường đại!
Vượt xa toàn bộ hồn phách hắn gặp phải lúc trước, còn không tiếp xúc đến liền có thể cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ này.
Nhưng đối với hắn mà nói, cũng không phải là không thể đụng vào!
Dương Đại đã dự cảm đến tiếp đến sẽ rất thống khổ, mặc dù như thế hắn cũng phải nhận, nếu không sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Bắt đầu hút hồn!
Vô cùng nặng nề, còn rất đau đớn!
Dương Đại vừa mới bắt đầu chưa tới ba giây mà đã bắt đầu đổ mồ hôi trên trán, nhưng mà chỉ cần có thể bắt đầu hút hồn, vậy thì ổn.
Các âm chúng căng thẳng chờ đợi, dẫu sao Dương Đại nếu có xảy ra chuyện xấu gì, bọn họ cũng sẽ hồn phi phách tán.
. . .
Trong núi rừng, mấy trăm người tu tiên đang thu thập tài liệu từ thi thể của yêu thú, Mạnh Đại Đế đang đả tọa trên đỉnh núi, hướng về mặt trời hấp thu thiên địa linh khí, quanh thân lượn lờ yêu khí và trên gương mặt lại mọc ra từng mảnh vảy rắn.
Gã vừa hấp thu huyết mạch của một con Đại Yêu, tố chất thân thể tăng vọt, gã có cảm giác mình thoát thai hoán cốt.
Trưởng lão ngoại môn Thập Phương giáo Ứng Trường Ca đang ở bên cạnh gã, hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Mạnh Đại Đế mở mắt, nói: "Không tồi, ta còn có thể hấp thu thêm nữa."
Gã có thể hấp thu huyết mạch của Đại Yêu, may mắn mà có ngoại môn trưởng lão giúp đỡ.
Ứng Trường Ca gật đầu cười, nói: "Đúng vậy, thiên phú của ngươi quả thật khó lường, từ ý nào đó mà nói, còn mạnh hơn so với Dương Đại."
Lão cũng tương tự như đa số người, cảm thấy có thể tăng cường tư chất của bản thân mới là tư chất tốt.
Dưới tình huống không biết rõ về Vạn Cảnh Âm Chủ, bọn họ luôn cảm giác tư chất của Dương Đại có thể có tai hại, hơn nữa trường kỳ dựa vào quỷ hồn chiến đấu thì chắc hẳn kinh nghiệm chiến đấu của bản thân hắn sẽ vô cùng thưa thớt, ngày sau nếu gặp phải người tu tiên chuyên khắc quỷ tu, vậy thì thảm rồi.
Mạnh Đại Đế không ngừng hấp thu huyết mạch, thân thể kinh khủng, nhưng là có khuyết điểm đó chính là ngộ tính không được, rất nhiều pháp thuật tinh diệu gã cần càng nhiều thời gian đi nắm giữ, mà gã cũng không phải là người kiên trì, gã càng thích hấp thu huyết mạch hơn, rất nhanh trở nên mạnh mẽ.
"Ta sẽ vượt qua hắn."
Mạnh Đại Đế cười nói, gã đã nghe không ít người cảm khái như vậy, mà trong lòng của gã vẫn liên tục là nghĩ như thế, cho nên gã cũng không bởi vì nghe nói như vậy mà dao động cảm xúc.
« Thí luyện giả 'Bá Vương Bất Quá Giang' đánh chết một vị Yêu Vương »
Mạnh Đại Đế thấy bay một dòng nhắc nhở qua trước mắt, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Đại Yêu mà gã hấp thu cũng không phải là do gã giết chết nên gã vẫn không có xuất hiện trên thông báo, gã cũng khinh thường dựa vào người khác mà xuất hiện trên thông báo, bây giờ nhìn đến tin tức của Dương Đại trên thông báo, hắn bỗng nhiên có một loại kích động mãnh liệt, gã cũng phải giết Yêu Vương!
Mạnh Đại Đế trầm giọng hỏi: "Trưởng lão, gần đó còn có Yêu Vương nào không?"
Ứng Trường Ca: "? ? ?"
. . .
Sau khi hấp thu hồn phách của Thanh Nhàn Đại Tiên, Dương Đại hôn mê.
Hắn lại thấy một giấc mộng, là nửa đời trước của Thanh Nhàn Đại Tiên, Thanh Nhàn Đại Tiên vốn là một con bạch hổ bình thường trong núi, lại bị một người tu tiên bắt đi, dưới sự chăm sóc của người tu tiên đó nó từng bước phát triển, bước vào yêu đạo, cuộc sống của nó lúc nào cũng rất căng thẳng, không lo ăn, không có nguy hiểm, nhưng về sau không biết xảy ra chuyện gì mà chủ nhân của nó bị đồng môn của truy sát, chủ nhân mang theo nó chạy trốn, đi đến Man Hoang.
Đại tu sĩ từ tông môn đuổi theo đến đây, tru sát chủ nhân của nó, ngược lại để cho nó chạy, cứ như vậy nó bắt đầu lưu lạc ở Man Hoang và tu hành.
Nó đã trải qua không biết bao nhiêu lần nguy cơ sinh tử, sua khi trở thành Đại Yêu, nó lấy đạo hiệu của chủ nhân đặt cho mình, nó cũng đã từng chiêu nạp yêu binh, sau này gặp phải Hắc Tâm Thánh Quân tập kích và thế lực bị thâu tóm, nó không cam lòng làm trâu làm ngựa cho Hắc Tâm Thánh Quân nên bỏ chạy, tự mình tu luyện thành Yêu Vương.
Không thể không nói, nửa đời trước của Thanh Nhàn Đại Tiên vẫn rất có sắc thái bi kịch.
Ý thức của Dương Đại sau khi tỉnh dậy, cảm khái trong lòng như vậy.
Hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tán lá chiếu vào trên người hắn, để cho thân thể của hắn bắt đầu khôi phục tri giác.
Đầu tiên hắn cảm giác không gian linh hồn của mình, Thanh Nhàn Đại Tiên co rúc ở trong một góc.
Tâm tình của hắn lập tức kích động.
Yêu Vương đó!
Đây không phải là vũ khí hạt nhân hay sao!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất