Hồn Chủ

Chương 107: Thạch Thành đường đi

Chương 107: Thạch Thành đường đi


- Kiếm đạo chi tư nếu chia làm thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng, ngươi miễn cưỡng tính là trung đẳng, mà chủ nhân của ngươi xem như thượng đẳng.
Thiên Túc chân nhân nghiêm túc nói, hắn càng nghiêm túc, Liễu Tuấn Kiệt càng bị thương.
Bản thân thiên phú Dương Đại đã mạnh hơn thiên phú trong Thâm Vực của hắn?
Đây con mẹ nó hợp lý sao?
Liễu Tuấn Kiệt cảm giác mình bị toàn thế giới từ bỏ.
Thiên Túc chân nhân lộ ra nụ cười, nói:
- Thiên phú kiếm đạo của ngươi mặc dù không được, nhưng ngươi ẩn chứa Phong Linh căn đặc thù, ngươi có phát hiện tốc độ của mình rất nhanh hay không?
Liễu Tuấn Kiệt kinh hỉ, nói:
- Không sai, ta nhiều lần ra ngoài tầm bảo, gặp được nguy hiểm, phần lớn đều có thể trốn qua.
Thiên Túc chân nhân cười nói:
- Gặp lại chính là duyên phận, bần đạo sẽ truyền cho ngươi một bộ pháp, các hồn phách khác cũng có phúc duyên, bần đạo truyền thụ pháp môn thích hợp cho từng người các ngươi.
Vừa dứt lời, các hạch tâm âm chúng khác dồn dập kinh hỉ, ngay cả Thanh Nhàn đại tiên đều không thể không bái tạ Thiên Túc chân nhân.
Thanh Nhàn đại tiên nhìn không thấu tu vi Thiên Túc chân nhân, đối phương cho hắn một loại cảm giác cao thâm khó dò, hắn vẫn lần đầu tiên gặp được đại năng dạng này.
Một bên khác, Dương Đại vẫn còn trong đốn ngộ.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, hắn cảm giác mình đang luyện kiếm, quên mất hết thảy xung quanh, bản năng liên lạc một bộ kiếm pháp, một lần lại một lần, càng ngày càng thuần thục.
Không biết đi qua bao lâu.
Dương Đại đột nhiên bừng tỉnh, đã là hoàng hôn.
Hắn lấy lại tinh thần, thu Duyên Quang kiếm vào vỏ kiếm, sau đó đi đến sau lưng nữ tử mũ tơi, ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo.
Nữ tử không có lên tiếng.
Thiên Túc chân nhân cười nói:
- Không cần phải khách khí, đồ nhi của ta mặt lạnh tim nóng, nàng rất hiếu thắng, nhưng thiên phú của ngươi đã được nàng tán thành.
Dương Đại đi đến bên cạnh Thiên Túc chân nhân ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Làm người hai đời, Dương Đại thật muốn lôi kéo làm quen, rất biết trò chuyện, hắn nói hết thảy những gì mình nhìn thấy, tựa như đang thành thật với nhau, ở cùng một chỗ với Thiên Túc chân nhân giống như ông cháu.
Một đêm trôi qua.
Ngày kế tiếp.
Dương Đại thu hết thảy âm chúng vào Thiên Âm Xích Hạnh Kỳ, đi theo Thiên Túc chân nhân, nữ tử mũ tơi ngự kiếm bay đi.
Có Thiên Túc chân nhân, Dương Đại không cần thiết để âm chúng rêu rao.
Một đường không nói chuyện.
Mấy canh giờ sau, bọn hắn tiến vào trong một mảnh hoang mạc.
Dương Đại nhíu mày, thật đúng là Thạch Thành mà Liễu Tuấn Kiệt phát hiện, trời xui đất khiến, hắn vẫn đi tới.
Thạch Thành ở trong bão cát, vô cùng đìu hiu, cửa thành không có bất kỳ cái gì trấn giữ, nhưng bên trong phát ra uy áp đủ để cho người nhìn mà sợ.
Sau khi vào thành, Dương Đại đi sau lưng Thiên Túc chân nhân.
Đường đi bị cát đá che kín, thậm chí có dấu vết phong hoá, tựa như mấy trăm năm chưa có ai ở qua, nhưng trong thạch thành có một toà bảo tháp, cao tới mười trượng, hiện lên màu đồng thau, mặt ngoài khắc đủ loại đồ văn, mỗi tầng còn có một pho tượng tứ giác, thấy không rõ đến cùng là thú gì.
Sau khi vào tháp, Dương Đại cảm giác hai mắt tỏa sáng, không gian bên trong còn sáng ngời hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, lại là một con đường, hai bên đường phố có không ít Tu Tiên giả đang bày quầy bán hàng.
- Chính ngươi dạo chơi đi, ở đây trong không cho phép động thủ, không cần lo lắng, lúc cần hành động, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Thiên Túc chân nhân cười nói, sau đó rời khỏi.
Dương Đại nhìn về phía nữ tử mũ tơi, hỏi:
- Ngươi làm sao không theo sau?
Mũ tơi nữ tử lạnh như băng nói:
- Đại tu sĩ thảo luận, ta không có tư cách tham gia.
Dương Đại tò mò hỏi:
- Xin hỏi tính danh tiền bối?
Mũ tơi nữ tử không có trả lời.
- Cảnh giới của ngươi là?
- Sắp vượt qua Không Vô.
Dương Đại âm thầm kinh hãi, lợi hại như vậy, Thiên Túc chân nhân chính là Luyện Hồn?
Có lẽ càng mạnh hơn.
Thời điểm Thiên Túc chân nhân nhắc đến Kiếm Thánh, ngữ khí hết sức tùy ý, một chút kính sợ cũng không có, rất có thể mạnh hơn Kiếm Thánh.
Dương Đại cười hỏi:
- Cùng một chỗ dạo chơi sao?
- Ừm.
Mũ tơi nữ tử lên tiếng, Dương Đại cũng không lập dị, bắt đầu dẫn đường, hai người đều là lần đầu tiên đến, Dương Đại cảm thấy rất hứng thú đối với loại đường đi tu tiên, dừng bước bốn phía, mũ tơi nữ tử thì cùng ở một bên, lặng yên không lên tiếng.
Dương Đại mở rộng tầm mắt, rất nhiều pháp khí, linh đan diệu dược, còn có công pháp thần bí.
Có một vài quầy hàng giống như đổ thạch, người mua không biết vật hắn chọn đến cùng có giá trị hay không, toàn bằng hai bên đánh cờ, quyết ra giá cả thích hợp.
Sau nửa canh giờ, Dương Đại đi dạo xong cả con đường, hắn không có mua đồ, chẳng qua là xem việc vui.
Hắn hỏi mũ tơi nữ tử:
- Tiếp theo chúng ta...
- Bá Vương Bất Quá Giang?
Một âm thanh truyền đến, Dương Đại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào trắng đi tới.
Lữ Tụng!
Quốc trụ!
Dương Đại từng nhìn qua hình của hắn trên mạng, liếc mắt liền nhận ra.
Lữ Tụng đi tới, dò xét hắn.
Dương Đại nói:
- Lữ Tụng Quốc trụ, lần đầu gặp nhau, xin chào.
Lữ Tụng hỏi:
- Ngươi cũng tới kiếm điểm? Không ngờ ngươi có thể đi vào nơi này, xem ra ngươi có cao nhân mang theo, không phải là Thập Phương giáo sao? Trước mắt dị nhân mạnh nhất trong Thập Phương Giáo cũng chỉ là Linh Chiếu cảnh, nhóm Quốc trụ cũng không có vào Thập Phương giáo, Thập Phương giáo sẽ không mang đệ tử tới trong này.
Dương Đại cười nói:
- Là Thiên Túc chân nhân dẫn ta tới, giới thiệu một chút, vị này là đồ đệ của Thiên Túc chân nhân.
Lữ Tụng nhìn về phía mũ tơi nữ tử, mũ tơi nữ tử có thể cảm nhận được đối phương cũng là Không Vô cảnh, cho nên khẽ gật đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất