Hồn Chủ

Chương 135: Điên cuồng, cứu thế chủ

Chương 135: Điên cuồng, cứu thế chủ


Oanh! Oanh! Oanh!
...
Từng tia lôi điện cuồng bạo điên cuồng bổ xuống, kinh thiên động địa, Hứa Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở giữa không trung, giơ cao hai tay, linh lực hình thành vòng phòng hộ, ngăn cản lôi điện.
Mười vạn tu sĩ trên quảng trường bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhìn thiên uy huy hoàng trong bầu trời đêm, bọn hắn cực kỳ khẩn trương.
Dương Đại đã đứng ở phương xa, không dám tới gần, Thiên Kiếp Luyện Hồn cảnh xác thực đáng sợ, mỗi một đầu Thiên Lôi đều đủ để khiến cho hắn thịt nát xương tan, hình thần câu diệt.
Vạn Thiên Hào chủ trận, hắn không có mở miệng kết trận, còn đang chờ đợi.
Thiên Kiếp vừa mới bắt đầu, tự nhiên không thể trực tiếp kết trận, cảnh giới càng cao, thời gian Thiên Kiếp duy trì càng dài, hoàn toàn bỏ đi hao tổn, Thiên Cương Đại La Kiếm trận chỉ có thể bày ra khi Hứa Trường Sinh sắp đến thời điểm không gánh được.
Tần suất Thiên Lôi càng lúc càng nhanh, chợt nhìn, như có mấy chục tia lôi điện điên cuồng bổ vào trên người Hứa Trường Sinh, thấy thế tất cả mọi người vô cùng lo sợ.
Giáo chủ Trường Sinh giáo hoảng sợ, hắn ngay cả Không Vô cảnh đều vượt không qua, sau này làm sao tiến vào Luyện Hồn cảnh?
- Trường Sinh Quyết quả nhiên không thể tùy tiện tu luyện, mặc dù bá đạo, nhưng tai hại cũng quá lớn.
Dương Đại yên lặng suy nghĩ, nhanh chóng mạnh lên đổi lấy Thiên Kiếp mạnh hơn, được không bù mất.
Quan trọng nhất là một khi tu luyện Trường Sinh quyết liền không thể từ bỏ, từ bỏ, linh căn đều hủy.
Hứa Trường Sinh trước mắt còn có thể dừng lại, ánh chớp lấp lánh, Dương Đại cũng thấy không rõ hắn cố vẻ mặt gì, Thiên Lôi ngăn cách thần thức, bất quá theo khí tức của hắn đến xem, hẳn tạm thời không sao.
Nhóm âm chúng nhân tộc chuẩn bị bày trận thời khắc chuẩn bị, ở ngoài quảng trường, Dương Đại còn thả mấy chục vạn yêu tộc âm chúng dưới lòng đất, phòng bị thú triều tới gần.
Quanh thân Dương Đại thì là từng Yêu Vương, Không Vô cảnh, Đại Yêu, bao bọc xung quanh hắn, đối với an toàn của mình, Dương Đại một mực đặt ở vị trí hàng đầu.
Bầu trời đêm tối tăm, quảng trường này trở thành nơi sáng nhất, còn sáng hơn cả mặt trăng trên trời.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Thiên Kiếp càng ngày càng mạnh mẽ, dẫn tới mặt đất đều đang hơi rung động.
Phương xa truyền đến tiếng thú gào liên tiếp, Thiên Kiếp vẫn kinh động đến thú triều, Dương Đại cũng không thèm để ý, tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Trường Sinh.
Yêu thú có linh trí không cao, nhưng chúng nó không ngốc, Thiên Kiếp lại không phải là đồ tốt, ai chẳng biết lại gần là chịu chết.
Qua đi hai giờ.
Khí tức Hứa Trường Sinh dần trở nên mỏng manh, nhưng hắn còn đang cắn răng kiên trì.
Dương Đại thấy vạn phần cảm khái, đây mới là tu tiên độ kiếp, lôi kiếp Tâm Toàn cảnh, Linh Chiếu cảnh đơn giản như trò đùa.
- Nhanh giúp ta!
Hứa Trường Sinh bỗng nhiên kêu to, ngữ khí lo lắng, đầy thê lương.
Vòng bảo hộ linh lực quanh người hắn bắt đầu sáng tối biến hóa, rõ ràng không kiên trì được bao lâu.
Vạn Thiên Hào lập tức quát:
- Kết trận!
Mười vạn nhân tộc âm chúng theo hắn cùng nhau bày trận, động tác đều nhịp, khí thế to lớn, mỗi người bộc phát linh lực hóa làm kiếm khí, phóng lên tận trời, được Vạn Thiên Hào dẫn dắt hạ hình thành một kiếm khí cự tráo đứng ở đỉnh đầu Hứa Trường Sinh.
Từng đạo Thiên Lôi bị kiếm khí cự tráo ngăn lại, Hứa Trường Sinh thở dài một hơi. Dương Đại cũng thở dài một hơi.
Vẫn là có hiệu quả!
Oanh! Oanh! Oanh...
Tựa hồ cảm nhận được có người dang gian lận, Thiên Kiếp trở nên càng thêm cuồng bạo, lôi thế đáng sợ, đánh cho vẻ mặt nhóm âm chúng bày trận đại biến.
Quỷ Hòa Thượng thầm nói:
- Không tốt lắm, đây là tạo bao nhiêu nghiệt, lão thiên gia hận hắn như thế.
Dương Đại cực kỳ khẩn trương, thực sự không được cũng chỉ có thể điều ra Ma tộc, thi triển Thiên Ma Già Thiên Đại Trận, trận thêm trận.
Cũng may lôi thế cuồng bạo bắt đầu giảm bớt, Thiên Kiếp lại khôi phục thành cường độ lúc trước.
Trong lòng Dương Đại cảm khái, toàn bộ Tu Tiên giới Đại Ngụy vương triều đến cho một người độ kiếp, còn kém chút không có ổn định, truyền đi, ai dám tin?
- Linh lực của ta bắt đầu gia tăng! Ha ha ha ——
Hứa Trường Sinh bỗng nhiên cười như điên, hưng phấn hoa tay múa chân.
Thiên Lôi đã bổ không đến trên người hắn, cho nên hắn không còn quá khẩn trương.
Vạn Thiên Hào không quen nhìn hắn, nhịn không được mắng:
- Lộn xộn nữa, trận pháp chúng ta liền muốn rời ra từng mảnh!
Hứa Trường Sinh nghe xong, lập tức thu hồi động tác, cả người khôi phục trạng thái tĩnh toạ trước đó.
Lão đầu này thực sự là...
Dương Đại dở khóc dở cười, đều không biết nên như thế nào đánh giá Hứa Trường Sinh.
Mặc kệ như thế nào, độ kiếp trước mắt là ổn định, hi vọng đằng sau không cần phát sinh chuyện khác.
Dương Đại có thể cảm nhận được linh lực của mình cũng đang hơi tăng trưởng, đoán chừng là chịu Hứa Trường Sinh ảnh hưởng.
...
Sáng sớm, mưa bụi bàng bạc, che lấp thành phố hiện đại hoá của nhân loại.
Mặt đất hơi rung động, chỉ thấy trong sương mù xuất hiện một quái vật khổng lồ, cao ốc cao hơn hai trăm mét ở bên cạnh nó lộ ra vô cùng thấp bé, tựa như một cây côn nhỏ, còn không có cao bằng đầu của nó.
Chính là cự thú thần bí chở đi Cửu U chi môn.
Đầu rắn của nó trồi ra từ trong mưa bụi, Cửu U chi môn cũng hiển lộ dưới ánh mặt trời, mặt ngoài vô cùng đỏ tươi, không có vật sống dán vào.
Hai bóng người từ trong mưa bụi lao ra, rơi vào đỉnh một tòa cao ốc, chính là Lữ Tụng cùng một vị Quốc trụ khác, Trần Triệt.
Trần Triệt thở hổn hển một lúc mới hô:
- Ta không xong rồi, ngươi còn có thể kiên trì?
Bọn hắn đã liên tục chiến đấu một ngày một đêm, trong quá trình này thỉnh thoảng có Yêu Vương, Đại Yêu tập kích.
Sắc mặt Lữ Tụng cũng rất khó coi, cắn răng nói:
- Không kiên trì nổi cũng phải kiên trì, chờ đến khi Quốc trụ khác tới thay thế chúng ta.
Trần Triệt mắng:
- Thiên Đạo làm sao còn chưa tới? Lại muốn làm cứu thế chủ sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất