Chương 128: Đông Hải Long Vương nghênh tiếp
Bạch Cẩm dắt Quỳ Ngưu dẫn theo đông đảo đệ tử Tiệt Giáo đi về phía Đông Hải, gương mặt nhuốm sầu lo.
Vô Đương thánh mẫu truyền âm hỏi: "Sư đệ, ngươi đang lo lắng chuyện gì?"
Bạch Cẩm truyền âm trả lời: "Sư tỷ, ngươi nói xem khi đến chỗ mới, liệu sư phụ có bao ăn ở không?"
Vô Đương thánh mẫu thắc mắc: "Sao sư đệ lại hỏi vậy?"
Bạch Cẩm buồn bã nói: "Ta muốn mang theo đạo cung của mình nhưng sư phụ không cho. Nếu sư phụ không bao ăn ở thì ta sẽ phải ngủ màn trời chiếu đất."
Kim Linh thánh mẫu bỗng tham gia kênh truyền âm, cười hì hì bảo: "Ngươi có thể chuyện chế thêm một cái mà!"
"Luyện chế thế nào?"
Kim Linh thánh mẫu nghi hoặc: "Sư huynh, ngươi không thu thập vật liệu à? Phải có vật liệu mới có thể luyện chế pháp bảo."
Bạch Cẩm hỏi: "Các ngươi có không?"
Kim Linh thánh mẫu đắc ý khoe: "Đương nhiên ta có!"
Vô Đương thánh mẫu truyền âm nói: "Ta cũng có một ít, tuy không nhiều nhưng cũng đủ luyện chế một đạo cung."
Đa Bảo đạo quân cũng gia nhập mạng khu vực, hắn nói: "Ta cũng có!"
Bạch Cẩm cất giọng khô khốc: "Ta không có!"
Vô Đương thánh mẫu hỏi ra điều nghi vấn: "Sư đệ, sao ngươi không thu thập vật liệu? Chúng ta luyện chế pháp bảo đều cần mà?"
Bạch Cẩm tỏ vẻ ngơ ngác: "Phải tự luyện chế pháp bảo sao? Sư phụ và hai vị sư bá tặng pháp bảo cho ta, ta còn không dùng hết."
Kim Linh thánh mẫu, Vô Đương thánh mẫu và Đa Bảo đạo quân lẳng lặng ngắt kết nối.
Bạch Cẩm cố kết nối tiếp, truyền âm gọi: "Sư huynh, sư tỷ, sư muội, cho ta vay một ít vật liệu được không?"
Ba người cùng chặn sóng.
...
Ba ngày sau, Bạch Cẩm rầu rĩ dắt Quỳ Ngưu tới ven bờ Đông Hải, phóng tầm mắt nhìn một vùng xanh lam xa xăm.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Từng cột nước nổ tung trên mặt biển xanh lam, từng con Thần Long phóng từ trong biển lên, bay qua bay lại.
Trong thần quang, Thần Long lần lượt hóa thành từng con Bán Long thân người đầu rồng, dẫn đầu là Đông Hải Long Vương.
Đông Hải Long Vương vén vạt dưới long bào, quỳ trên đám mây, vừa cúi đầu bái lạy vừa cung kính hô: "Hôm nay ta thấy tử khí đông lai ba vạn dặm, biết là Thánh Nhân giá lâm. Đông Hải Long Vương Ngao Thuận dẫn theo tất cả Long tộc ở Đông Hải Long Cung nghênh đón Thánh Nhân..."
Hơn một trăm vị Long tộc phía sau cũng quỳ trên mây, cung kính hô: "Cung nghênh Thánh Nhân đến Đông Hải!"
Thông Thiên gật đầu, cất giọng uy nghiêm: "Đứng lên đi!"
Tất cả Long tộc cùng đứng dậy.
Lão Long Vương cung kính hỏi: "Không biết Thánh Nhân đến Đông Hải là vì việc gì? Long tộc ta có thể cống hiến sức lực hay không?"
Đa Bảo bước lên, nghiêm túc nói: "Sư phụ của ta định lập đạo tràng ở Đông Hải, giáo hóa chúng sinh."
Lão Long Vương mừng rơi nước mắt, xúc động nói: "Lão Long ta thay mặt cho mọi sinh linh ở Đông Hải cảm tạ ân đức của Thánh Nhân. Thánh Nhân ưng ý đạo tràng nào thì hãy nói ra, lão Long ta lập tức đi sắp xếp, chỉ mong Thánh Nhân có thể quảng truyền đại đạo để những sinh linh ở hải ngoại man hoang chúng ta cũng được tắm ân đức của Thánh Nhân."
Đa Bảo nhìn lão Long Vương, bất giác nhướng mày vì hắn thấy bóng dáng của Bạch Cẩm trên người đối phương.
Thông Thiên chậm rãi cất lời: "Tạm thời các ngươi cứ về đi, không cần lo chuyện đạo tràng, có duyên ắt tương ngộ."
Chúng Long chỉ đành cung kính đáp lời: "Vâng!" Bọn hắn cung kính bái Thông Thiên giáo chủ, sau đó thân ảnh chìm xuống dưới mặt biển.
Bạch Cẩm dắt Quỳ Ngưu bước trên mặt biển, tiếp tục đi về phía trước. Nơi hắn đi qua không hề dậy sóng, hải vực kỳ lạ khó lường biến thành một con đường bằng phẳng.
Bọn hắn đi rất lâu mới tới tận sâu bên trong Đông Hải, bốn bề một màu xanh lam không thấy bờ.
Ầm ầm... Nước biển nơi chân trời xa xôi sôi trào, xoay vòng vòng tạo thành một dòng xoáy khổng lồ. Hắc vân cuồn cuộn trên dòng xoáy, từng tia sét tia chớp bổ vào trong nước biển.
Bạch Cẩm dừng bước thông báo: "Sư phụ, phía trước có người đang đấu pháp!"
Thông Thiên mỉm cười bảo: "Tạm thời cứ quan sát đã."
Bốn đạo thải quang lao từ trong xoáy nước ra, cấp tốc trốn chạy lên không trung.
"Grao..."
"Gru..."
Hai con Giao Long dữ tợn lao ra khỏi mặt biển, toàn thân vàng óng ánh mang theo ý cảnh vô cùng sắc bén. Mới nhìn chúng từ xa đã thấy cả người ớn lạnh, không ít đệ tử Tiệt Giáo hít sâu một hơi, thầm nghĩ sao lại có con Giao Long đáng sợ đến vậy?
Hai con Giao Long quấn lấy nhau trên không trung. Rắc! Không gian bị xoắn vỡ tạo thành hai khe nứt đen ngòm.
Bốn đạo thải quang tránh thoát khỏi truy sát của hai con Giao Long liền chạy về chỗ cũ. Hai con Giao Long bay theo đuổi giết, khoảng cách càng lúc càng gần.
Một đạo thải quang trong số đó hóa thành một người trung niên đứng đối mặt với hai con Giao Long trên không trung, kiên quyết hô lên: "Ba vị muội muội, các ngươi đi mau, để ta chặn bọn hắn."
Ba đạo thải quang khác hóa thành ba nữ tử.
Vị nữ tử đứng giữa giơ Tiên Kiếm lên, kiên quyết nói: "Không được, muốn đi thì cùng đi, muốn chiến thì cùng chiến."
Hai nữ tử khác cũng rối rít gật đầu hô: "Phải đó, chúng ta tuyệt đối không bỏ chạy!"
"Đại huynh, chúng ta cùng liều mạng với bọn hắn."
Nam tử trung niên sốt ruột nói: "Ta cản bọn hắn, các ngươi đi mau! Chúng ta căn bản không địch lại!" Sau đó hắn lao thẳng về phía hai con Giao Long.
Thông Thiên ngồi trên lưng Quỳ Ngưu nở nụ cười: "Các ngươi có nhìn ra không?"