Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 129: Thu nhận đồ đệ

Chương 129: Thu nhận đồ đệ
Bạch Cẩm nói ngay: "Sư phụ, đệ tử nhìn ra hai điểm. Điểm thứ nhất là hai con Giao Long này rất lợi hại. Điểm thứ hai là tình cảm giữa bốn huynh muội bọn hắn rất tốt giống như người và hai vị sư bá vậy, không màng sinh tử, không rời không bỏ."
Đa Bảo liếc Bạch Cẩm đầy khinh thường, cái đồ chẳng biết gì chỉ biết nịnh hót.
"Đa Bảo, ngươi nói thử xem."
Đa Bảo cung kính nói: "Hai con Giao Long này không phải vật sống mà là một món linh bảo hóa linh. Nếu bọn hắn có thể nhìn ra bản thể của hai con Giao Long này thì có cơ hội hàng phục chúng."
Bạch Cẩm trợn to mắt nhìn hai con Giao Long hoàng kim tung hoành vô địch kia. Không phải vật sống? Nhìn đâu ra?
Thông Thiên vừa cười vừa nói: "Các ngươi đều nói đúng, một người thấy tình, một người thấy hình. Đa Bảo, ngươi kém hơn."
Mặt đa bảo chợt biến sắc, hắn cung kính thưa: "Cảm ơn lời dạy của sư phụ, đúng là đệ tử kém hơn."
Bạch Cẩm trợn tròn mắt. Ồ, mình thắng hả? Sau đó hắn yên tâm thoải mái gật đầu mỉm cười với Đa Bảo.
Đa Bảo vẫn ung dung thản nhiên.
...
Ở chân trời đằng xa, hai con Giao Long hoàng kim bay vòng quanh tạo thành một vòi rồng nước màu đen thông thiên triệt địa. Bên trong vòi rồng nước, bốn đạo thân ảnh tỏa ra tiên quang tùy cơ đối phó, bị quấn riết không tha.
Đoàng! Vòi rồng nước nổ tung, bốn đạo nhân ảnh đồng loạt bị nước biển cuồn cuộn cuốn lấy, rơi ào ào xuống biển.
"Grao..."
"Gru..."
Hai con Giao Long hoàng kim lao từ trong nước biển cuồn cuộn ra, vừa phát ra tiếng gầm vui sướng vừa bay thẳng lên trời, xoay người một vòng trên cao rồi lại lao xuống. Thân ảnh giao nhau giữa không trung, biển cả vô biên phía dưới lập tức bị xé ra một lỗ, nước biển cuồn cuộn cuốn sang hai bên để lộ ra một thế giới hàng vạn mét dưới đáy biển.
Một nam ba nữ đứng trôi nổi dưới mặt biển trống vắng chẳng khác nào con sâu cái kiến nhỏ bé giữa biển khơi cuộn trào. Bọn hắn dìu nhau, ai nấy đều bị trọng thương, ngẩng đầu nhìn Giao Long lại quấn lấy nhau bằng ánh mắt tuyệt vọng.
Trên Quỳ Ngưu phía xa, Thông Thiên chỉ tay, hai con Giao Long đang quấn lấy nhau lập tức cứng đờ giữa không trung, toàn thân bốc cháy ánh lửa màu vàng. Một hư ảnh khổng lồ hiện trên mặt biển, kim quang chợt lóe sáng, Giao Long hoàng kim biến mất không còn tăm hơi. Một cây kéo nhỏ màu vàng xuất hiện giữa không trung, chuôi kéo là đầu của hai con Giao Long, thân kéo là thân rồng, vô số lân phiến sáng lấp lánh.
Giao Long hoàng kim biến mất, mặt biển bị xé rách bên dưới ầm ầm hợp lại, sóng biển khổng lồ dâng trào bao phủ bốn vị tiên nhân dưới đáy biển.
Thông Thiên cưỡi trên Quỳ Ngưu mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Bạch Cẩm lập tức dắt Quỳ Ngưu đi về phía trước, mỗi bước xa vạn dặm, thoáng cái mọi người đã đến chiến trường lúc trước. Khi bọn hắn tới, mặt biển vốn cuộn trào mãnh liệt bỗng trở nên phẳng lặng như mặt kính.
Ào! Mấy đóa bọt nước nổ tung trên mặt biển.
Bốn thân ảnh lao từ dưới mặt biển lên lên, xoay trên không trung rồi đáp xuống, quỳ một chân trên mặt biển rồi cung kính nói: "Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng!"
Thông Thiên cúi đầu nhìn bọn hắn và hỏi: "Các ngươi tên là gì?"
Nam tử trung niên bên trái vội vàng trả lời: "Tại hạ tên Triệu Công Minh, là một làn thanh phong đắc đạo."
Một vị nữ tử tao nhã bên cạnh cung kính nói: "Ta tên Vân Tiêu, là một đóa tử vân đắc đạo."
"Ta tên Quỳnh Tiêu, là một đóa hồng vân đắc đạo.”
"Ta tên Bích Tiêu, là một đóa thanh vân đắc đạo." Hai vị nữ tiên khác cũng lập tức đáp lời.
Thông Thiên bấm ngón tay bói toán, mỉm cười bảo: "Các ngươi và ta có duyên sư đồ, các ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?"
Bạch Cẩm ở đằng trước lườm nguýt, chỉ cần cả hồng hoang này muốn bái sư thì ta chẳng thấy ai không có duyên với người, chẳng qua là mấy đứa đồ đệ như Bạch Cẩm không phản đối thôi. Kiếp trước ba người này là Tam Tiêu nương nương tiếng tăm lừng lẫy, hiện giờ chỉ ngang hàng với chúng Kim Tiên trong Xiển Giáo.
Bốn người Triệu Công Minh và Tam Tiêu mừng như nhặt được vàng, vội vàng bái lạy: "Bái kiến sư phụ!"
Từ khi biến hình đến giờ, bốn người luôn sống nương tựa vào nhau, tu hành cũng không có ai chỉ dẫn mà chỉ mò mẫm đi đến hiện tại, chỉ có bản thân mới biết chặng đường ấy khó khăn nguy hiểm nhường nào. Bây giờ có một vị đại năng chịu thu nhận bọn hắn làm đồ đệ, bọn hắn không kìm được mà kích động.
Thông Thiên gật đầu, vừa cười vừa nói: "Trước tiên các ngươi làm đệ tử ngoại môn đi!"
Triệu Công Minh và Tam Tiêu tỏ lòng cảm kích: "Cảm ơn sư phụ!" Dù là đệ tử ngoại môn hay đệ tử thân truyền, chỉ cần có người chịu dỉ đường dẫn lối đã là chuyện may mắn lớn lao rồi.
Bạch Cẩm lên tiếng: "Đứng lên đi! Các ngươi gia nhập đội ngũ, Thạch Cơ giới thiệu môn quy của Tiệt Giáo chúng ta cho bọn hắn."
Bốn người cùng trợn tròn mắt. Tiệt... Tiệt Giáo? Đại giáo của Thánh Nhân?
Hồi ấy Thông Thiên giáo chủ lập Tiệt Giáo đã thông truyền khắp thiên địa, bọn hắn đều nghe thấy, cũng từng sinh lòng hâm mộ những người sẽ trở thành đệ tử Tiệt Giáo nhưng với bản lĩnh của bọn hắn thì đến Đông Hải cũng chẳng ra nổi chứ đừng nói chi đến chuyện bái sư.
Bọn hắn cũng không ngờ Thánh Nhân sẽ đến đến Đông Hải, lại còn nhận bốn huynh muội mình làm đồ đệ. Hiện giờ ai nấy đều kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, hận không thể ngẩng mặt lên trời thét dài để giải tỏa tâm trạng kích động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất