Chương 152: Trấn ấp số mệnh Tiệt Giáo
Ánh mắt Thông Thiên hơi hoảng hốt, phảng phất như vừa nhìn thấy hai bóng người đứng bên cạnh Bạch Cẩm, một người là đại huynh, một người là nhị huynh, tất cả đều nhìn hắn trìu mến.
Thông Thiên bật cười thành tiếng, lắc đầu cảm khái nói: "Bạch Cẩm, ngươi là người thứ ba dám nói ta sai rồi, đứng lên đi!”
Bạch Cẩm ngẩng đầu hỏi nhỏ: "Sư phụ, người không giận nữa sao?”
"Không giận nữa."
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy rồi chạy vụt lên trên, thuần thục đặt mông ngồi xuống bậc thềm dưới ghế ngồi, hắn cười hì hì hỏi: "Sư phụ, người nói đệ tử là người thứ ba? Vậy hai người còn lại là ai?”
Thông Thiên chậm rãi nói: “Đương nhiên là Đại sư bá và Nhị sư bá của ngươi. Bạch Cẩm, ngươi có biết vì sao ta muốn thu nhận nhiều đệ tử như vậy không?”
“Chẳng lẽ không phải bởi vì sư phụ thích sưu tập đệ tử sao?
Thông Thiên khụ một cái, nói: "Dó cũng là một phần nhưng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng nhất là vì Tiệt Giáo ta không có vật chí bảo để trấn áp số mệnh, lúc trước ở Côn Luân Sơn, Tam Thanh số mệnh tương liên nên không cần lo chuyện số mệnh mất đi, hiện tại đã lập ra đạo tràng, Tiệt Giáo ta nhất định phải có thủ đoạn trấn áp số mệnh.”
Bạch Cẩm vội vàng kêu lên: "Sư phụ, ta có Lạc Bảo Kim Tiền có thể trấn áp số mệnh.”
Thông Thiên nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt sâu xa: "Ngươi nỡ sao? Lấy Lạc Bảo Kim Tiền ra để trấn áp số mệnh Tiệt Giáo thì sau này nó sẽ thuộc về sư phụ.”
Bạch Cẩm duỗi tay ra, Lạc Bảo Kim Tiền liền hiện ra, hắn vung tay để nó bay về hướng Thông Thiên, rất hào phóng nói: "Sư phụ, người thích thì cầm đi, đồ của đệ tử chính là của sư phụ mà đồ của sư phụ thì vẫn là của sư phụ.”
Thông Thiên cười ha ha nói: "Ngươi đúng là rất hào phóng nhưng dùng Lạc Bảo Kim Tiền chỉ đủ để trấn áp số mệnh của một phái, một nhà hay một tộc thì đủ chứ chưa đủ để trấn áp số mệnh của cả một giáo. Nhưng đúng lúc vi sư đang cần dùng Lạc Bảo Kim Tiền để luyện chế một ít Công Đức Kim Tiền, về sau sẽ thưởng cho đệ tử đi chơi.”
Bạch Cẩm buồn bã nói: "Dùng cả Lạc Bảo Kim Tiền cũng không đủ sao!”
Thông Thiên dửng dưng: "Cho nên vi sư tính sẽ dùng Đông Hải Tiên Đảo bày trận, hàng vạn đệ tử tọa trấn Tiên Đảo làm trận cơ, bày ra Vạn Tiên Đại Trận trấn áp số mệnh Tiệt Giáo ta.”
Bạch Cẩm lo lắng nói: "Nhưng những đệ tử kia vàng thau lẫn lộn, một khi không có ước thúc, cũng sẽ làm hỏng số mệnh của Tiệt Giáo ta.”
Thông Thiên Giáo Chủ tự tin nói: "Không sao, tin tưởng vi sư, vi sư sẽ dạy dỗ bọn hắn thật tốt.”
Bạch Cẩm lén lút trợn mắt một cái, ta có điên mới tin ngươi: “Sư phụ, nói vậy nghĩa là người nhất định phải nhận những đệ tử kia?”
Thông Thiên gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Chuyện vừa rồi vi sư không so đo với ngươi nữa, về sau vi sư thu đồ đệ đừng nhảy ra quấy rối đấy.”
Bạch Cẩm thở dài một hơi, bất đắc dĩ đáp lại: “Vâng!”
Thông Thiên nhấc chân đá Bạch Cẩm một phát, tức giận nói: "Đừng bày cái bộ mặt ủ rũ ấy ra, như kiểu Tiệt Giáo ta đã tàn đời rồi ấy.”
Phỏng chừng ngày đó cũng không xa nữa đâu, Bạch Cẩm nói thầm trong lòng. Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện bèn vội vàng vỗ đùi kêu lên: "Đúng rồi! Sư phụ, hiện tại Vu tộc và Yêu tộc đang đánh nhau đó, tất cả người trong Vu tộc đều đều xông lên Thiên Đình rồi.”
Thông Thiên vung tay lên, trong nháy mắt thời không vặn vẹo, hai người xuất hiện trong tinh vực ngoài ba mươi ba Thiên Ngoại, từng ngôi sao khổng lồ lóng lánh, Vu tộc và Yêu tộc đại chiến làm chấn động cả ba mươi ba tầng trời, tiếng gào thét vang trời. Hai phe Vu, Yêu đều có người ngã xuống như mưa, thi thể xuyên qua tinh không.
Keng! Một tiếng chuông thật lớn vang lên, hai vị Tổ Vu khủng bố bị đánh bay.
Chiếp! Một tiếng hót như có thể xuyên sắt vỡ đá vang lên, một con đại bàng khổng lồ hiện lên, Hủy Diệt Thủy Lôi quấn quanh từng sợi lông vũ của nó, con chim đó nhanh chóng nhào tới chỗ Chúc Dung Tổ Vu.
Ầm! Thần Hỏa ngút trời, Chúc Dung Tổ Vu và Côn Bằng xông vào giao chiến, lông chim bay đầy trời.
Thủy lôi phủ kín từng cọng lông vũ giống như những mũi tên sắc bén xuyên qua tinh vực lao tới chỗ Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm cảm nhận được sát khí đáng sợ trên cọng lông vũ này, cơ thể hắn không kiềm nén được, cả nguyên thần cũng đang run rẩy, hắn hoảng sợ kêu to: “Sư phụ cứu ta!”
Sợi lông vũ xuyên qua người hắn, Bạch Cẩm thở hổn hển, cúi đầu nhìn xuống ngực mình nhưng lại không thấy bất cứ vết thương nào.
"Yên tâm chúng ta và bọn hắn ở thời không khác nhau, bọn hắn sẽ không phát hiện ra chúng ta, cũng không thể khiến chúng ta bị thương."
Lúc này Bạch Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận quan sát tình hình chiến trường, đây chính là trận chiến của những đại năng giả đứng đầu hồng hoang sao? Uy lực giống như muốn hủy diệt toàn bộ Thái Cổ Tinh Vực. Ngoại trừ ba trăm sáu mươi lăm Thái Cổ Tinh Thần thì những tinh thần khác đều bị phá hủy thành mảnh nhỏ.
Bạch Cẩm hỏi: "Sư phụ, ai sẽ thắng?”
"Vu tộc là con cưng của đại địa nhưng hiện giờ hai chân đã rời khỏi mặt đất, tựa như cây mà không có gốc, đánh lâu tất bại."
...
Hậu Nghệ đẫm máu đứng giữa chiến trường, hắn xông về phía Thái Âm Tinh, giận dữ gào thét: "Trả lại Thường Nga cho ta!”