Chương 153: Thường Nga là phân thần của Hi Hòa
Thái Âm Tinh sáng lên, hai bóng người đột ngột hiện ra, một người trong số đó là Hi Hòa mặc cung trang với sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ, nàng nắm chặt tay một nữ tử đang không ngừng khóc lóc, đó chính là Thường Nga.
Thường Nga lắc đầu khóc lóc: "Nghệ, đi đi! Đừng quan tâm đến ta nữa, đi đi!”
"Hậu Nghệ!” Chín giọng nói hợp lại khiến cả hư không chấn động, một con chim chín đầu xông về phía Hậu Nghệ, hung uy hiển hách, sát ý ngập trời.
“Giết!” Hậu Nghệ nổi giận gầm lên, không ngừng chạy về phía trước, hắn kéo căng cây cung bằng xương trong tay, một mũi tên dài bắn ra, mũi tên xoay tròn, cả mũi tên đều nhuộm đẫm Thần Hỏa đang rực cháy xẹt qua bầu trời như một ngôi sao băng.
"Chiếp!” Con chim chín đầu kia cũng vươn mình ra xa, mỗi cái đầu của nó phun ra một đạo yêu văn, mũi tên như ngôi sao băng kia chia làm chín trên không trung, trong nháy mắt xuyên qua chín yêu văn của đối phương. Rầm! Nó đồng thời bắn vỡ chín cái đầu của con chim hung tợn kia, thi thể nó lao chúi xuống dưới.
Keng! Một tiếng chuông vang lên, Hậu Nghệ run lên bần bật. Phụt! Hắn một phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị cố định trên không trung, bất lực run rẩy.
Trên Thái Âm Tinh, Hi Hòa đặt một tay lên đỉnh đầu Thường Nga, nàng cất giọng dịu dàng: "Thường Nga, ngươi đã làm rất tốt!” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn tinh không lạnh như băng: "Hậu Nghệ, chắc ngươi không biết Thường Nga là người mà ta phái nhỉ, từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn lừa ngươi.”
Hậu Nghệ mở to hai mắt, gầm lên giận dữ: "Ngươi nói dối! Trả Thường Nga lại cho ta!”
Hi Hòa cười sảng khoái: "Ngươi thật ngây thơ, nàng vẫn luôn lừa ngươi, lừa ngươi yêu nàng, lừa ngươi lên trời, dụ toàn bộ Vu tộc đều lên Thiên Đình. Hôm nay ngươi sẽ phải chết, toàn bộ Vu tộc các ngươi cũng phải chết, các ngươi phải chôn chung với con của ta.”
Thường Nga lắc đầu khóc lóc: "Không, không phải như vậy, ta không biết, ta không biết gì cả.”
Hi Hòa đưa tay một ngón tay, nâng cằm Thường Nga lên rồi nói: "Ngươi và ta vốn là một thể, sao ngươi lại không biết cho được?”
Ngay sau đó, trên người Thường Nga bừng lên một luồng ánh sáng mặt trăng chói lòa như hô ứng với toàn bộ Thái Âm Tinh.
Hậu Nghệ đang giãy dụa thấy vậy liền sững người, tiếng động phát ra từ cuộc chiến trên chiến trường dường như biến mất. Tất cả mọi thứ trong thiên địa đều hóa thành hư vô, trong đôi mắt hắn chỉ còn hình bóng người vừa hô ứng với Thái Âm Tinh, nàng… nàng thực sự đã nói dối ta ư?
Hi Hòa dịu dàng nói: “Thường Nga, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, trở về đi!”
Ánh trăng trên người Thường Nga càng ngày càng sáng, cả người nàng được ánh trăng bao phủ. Trên người Hi Hòa cũng dâng lên luồng ánh sáng mặt trăng rất mạnh, hai luồng ánh trăng dần tiến tới gần nhau.
Một giọng nói đau thương vọng ra từ ánh trăng ấy: "Ta, ta không lừa ngươi, ta yêu ngươi! Đi đi! Ngươi mau đi đi, dẫn theo tộc nhân của ngươi, đi mau.”
Đột nhiên Hậu Nghệ phục hồi tinh thần lại, nhìn hai bóng người trên Thái Âm Tinh, hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, trong tiếng cười có bi thương, có đau xót, cũng có tuyệt vọng.
Giọng nói phẫn nộ của Đế Giang vang lên: "Hậu Nghệ, đi mau!”
Ầm! Hai ngọn lửa va vào nhau, một là Đại Nhật Chân Hỏa, một loại là Chúc Dung Thần Hỏa, hai ngọn lửa bừng lên như biển lửa bao phủ trăm vạn dặm tinh không.
Một giọng nói phẫn nộ vọng ra từ trong biển lửa: "Hậu Nghệ, ngươi đã hại chết bao nhiêu đứa con trai của Vu tộc ta rồi! Đi mau!”
Hậu Nghệ không quan tâm, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thái Âm Tinh, đôi tay nắm chặt cung tiễn của hắn dần buông lỏng, cây cung lơ lửng trên bầu trời.
Tinh khí màu đỏ như máu nồng đậm trong cơ thể Hậu Khởi bắn ra rồi hòa vào cây cung bằng xương trên tay hắn, sau khi tinh khí màu đỏ hao hết liền biến thành một mũi tên trong suốt đỏ như máu nằm trên cây cung, cây cung cũng tự động kéo căng.
Vút! Một mũi tên đỏ tươi bắn ra, xẹt qua hư không lao tới Thái Âm Tinh.
Thái Nhất đứng ở nơi xa xa hoảng sợ kêu lên: "Không!” Hắn muốn lao tới chỗ mũi tên màu đỏ ấy.
“Không gian đoạn tuyệt!”
“Thời gian đoạn tuyệt!”
...
Đế Tuấn và Chúc Cửu Âm đồng thời phát động không gian và thời gian lực khiến Thái Nhất lập tức dừng lại.
Phụt! Mũi tên mùi đỏ như máu găm vào trong cơ thể Hi Hòa, Hi Hòa đang dung hợp với Thường Nga run lên, thân thể lập tức tan tác, ánh trăng vô tận tràn vào cơ thể Thường Nga.
"A!" Thường Nga ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu đau đớn, khí tức trên người liên tiếp tăng lên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên...
Hi Hòa mềm nhũn dựa vào Thường Nga, ôm chặt thân thể của nàng, đầu đặt lên vai Thường Nga, hai mắt mờ đi, nàng nhỏ giọng nói: “Thường Nga, ta biết tất cả mọi thứ của ngươi, ta cũng rất hâm mộ ngươi, hâm mộ ngươi có được một người thật sự yêu mình. Cuối cùng ta cho ngươi một lời khuyên, nếu như ngươi có thể sống sót thì tuyệt đối đừng có quan hệ gì với đế vương.” Nói xong, nàng biến thành một luồng sáng rồi hòa vào trong cơ thể Thường Nga.
Ong! Toàn bộ Thái Âm Tinh phát ra một loạt tiếng động kinh người, ba trăm sáu mươi lăm khỏa Thái Cổ Tinh Thần trong vô tận tinh không lóng lánh, vô số phụ tinh xoay tròn tựa như biểu đạt sự thần phục của bản thân.