Chương 154: Dâng kinh
Hoa quế bay lên rải khắp Thái Âm Tinh, nó bay đến chỗ Hậu Nghệ đang đứng giữa hư không. Lúc này, tinh khí của đại vu đã cạn, chỉ còn lại thân thể mà thôi.
Hoa quế vờn quanh thân thể Hậu Nghệ rồi bay về phía Thái Âm Tinh.
Đế Giang quay đầu nhìn thấy thân thể Hậu Nghệ liền phẫn nộ kêu lên: "Những hậu nhân của Vu tộc, theo ta giết!”
“Giết!”
“Giết!”
...
Ngàn vạn Vu tộc theo Thập Nhị Tổ Vu điên cuồng lao xuống bên dưới, mỗi một bước đều có Vu hoặc Yêu ngã xuống, vô số thi thể nằm rải rác, tiếng kêu giết chóc chấn động thiên địa.
Mặc dù phải giao chiến trên không, Vu tộc không phải là đối thủ của Yêu tộc nhưng Vu tộc có cơ thể mạnh mẽ, Yêu tộc tấn công đến mấy cũng khó làm bọn hắn bị thương, cuối cùng vẫn bị Vu tộc phản kích.
Trong tinh không vô tận, Bạch Cẩm hỏi: "Sư phụ, Hậu Nghệ Đại Vu đã chết rồi ư?”
Thông Thiên bình thản nói: "Đại vu vô hồn, tồn tại dựa vào tinh khí, tinh khí hao hết ắt phải chết.”
"Hậu Nghệ Đại Vu chính là đại vu đầu tiên được xưng là Tổ vV Vu tộc, cứ như vậy chết đi thật là đáng tiếc." Bạch Cẩm nói thầm.
Nhoáng một cái, hai người biến mất khỏi tinh không vô tận quay lại Bích Du Cung, Thông Thiên vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, Bạch Cẩm thì ngồi ở bậc thang phía dưới.
Thông Thiên trầm giọng: "Bạch Cẩm, dặn dò đám đệ tử không được ra khỏi Đông Hải.”
“Vâng!” Bạch Cẩm ngẩng đầu cười hì hì nói: "Sư phụ, người có muốn đi xem đạo cung mà đệ tử mới xây hay không, đẹp lắm.”
Thông Thiên đá Bạch Cẩm một cái, tức giận nói: “Mau cút đi! Cái lều rách xây từ mấy thứ đầu thừa đuôi thẹo đi trộm về thì đẹp cái nỗi gì!”
Bạch Cẩm liền đứng dậy, nhảy xuống bậc thang.
Thông Thiên chợt nhớ tới một điều, bèn hỏi hắn: "Ngươi đi đến chỗ hai vị sư bá của ngươi, rồi bọn hắn nói như thế nào?”
Bạch Cẩm nói: "Đệ tử nói cho Đại sư bá nghe về ý tưởng xây dựng của sư phụ. Đại sư bá nói: nắm nhiều nặng tay, không bằng buông ra đúng lúc; vũ khí có mài sắc đến đâu thì cũng không thể vĩnh viễn không mòn. Vàng bạc đầy nhà cũng chưa chắc giữ được; phú quý mà kiêu ngạo chính mà mầm tai họa. Việc đã hoàn thành phải tự biết dừng tay, đó chính là Thiên Chi Đạo. Đại sư bá còn nói, sư phụ có đại trí tuệ, đạo cung của Đại sư bá cũng đổi thành hai nghìn chín trăm thước.”
Thông Thiên đắc ý cười to, sau đó chờ mong hỏi: "Nhị sư bá của ngươi nói như thế nào?”
"Nhị sư bá không nói gì cả nhưng cũng học theo Đại sư bá đổi đạo cung thành hai nghìn chín trăm thước."
Thông Thiên khoát tay áo cười to: "Đi đi! Đi đi!”
"Đệ tử cáo lui." Bạch Cẩm thi lễ rồi xoay người đi ra bên ngoài, vừa đi ddược hai bước lại đột nhiên dừng, sau đó xoay người lại rồi nói: "Sư phụ, đệ tử vừa nhớ tới một chuyện, đệ tử còn mang tới cho người một món quà."
"Ồ! Quà gì? Đi ăn uống vui vẻ còn nhớ tới vi sư à?”
"Sư phụ, đệ tử là loại người không có lương tâm vậy sao? Địa vị của người trong lòng đệ tử chí cao vô thượng, ăn uống vui chơi chỉ là vì xã giao, dâng quà cho người mới là điều quan trọng nhất.”
“Cầm qua cho ta xem một chút!”
Bạch Cẩm chạy tới, hắn duỗi hai lòng bàn tay của mình chìa ra một quyển kinh thư rồi cung kính đưa cho Thông Thiên: “Sư phụ, đây là quyển đạo kinh mà đệ tử phải trải qua biết bao đau đớn nhọc nhằn, phải liều mạng chiến đấu với vạn tộc mới có được, kính xin sư phụ nhận lấy!”
Thông Thiên nhìn kinh thư trong tay Bạch Cẩm, lông mày hơi nhíu lại, Tiếp Dẫn Đại Mộng Tâm Kinh, hắn vươn tay cầm lấy cuốn kinh thư trong tay đệ tử: "Ngươi đi đi!”
"Vâng! Đệ tử cáo lui.” Bạch Cẩm xoay người đi ra ngoài.
Bạch Cẩm vừa đi khỏi Bích Du Cung, đại môn cung điện liền “ầm ầm” đóng lại.
Trong cung điện trống rỗng, Thông Thiên cất tiếng cười lạnh, Tiếp Dẫn Chuẩn Đề vẫn chưa thôi ngấp nghé đệ tử của bần đạo đó à! Hắn cầm kinh thư nhắm mắt lại.
Không gian kinh thư lóng lánh ánh vàng, những câu trong kinh văn bay múa giữa không gian, một đóa sen vàng thần thánh mở ra ngay giữa trung tâm không gian, trên đóa sen có một tu sĩ bằng bạch y ngồi xếp bằng, khuôn mặt mỉm cười, tản ra khí tức nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân.
Đột nhiên, một đạo quang mang xuyên qua không gian.
Bạch y tu sĩ trên đóa sen vàng mở mắt, cười nói: "Bạch Cẩm sư điệt, cuối cùng thì ngươi cũng tới, lẽ nào phương diện tu luyện có gì khó hiểu!”
Ánh sáng xanh ngưng thành một người, Thông Thiên giáo chủ khoác đạo bào hiện ra. Hắn đứng thẳng trên không trung, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất giống như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ.
Nụ cười tươi rói trên mặt bạch y tu sĩ cứng đờ lại, sao tình huống này lại không đúng với kịch bản thế? Tại sao lại là Thông Thiên? Đại đạo pháp môn cấp Thánh nhân mà Bạch Cẩm hắn cũng nỡ đưa cho người khác? Hay là hắn đã đoán ra trong này có điểm bất thường?
Thông Thiên cười nhẹ, hỏi: "Sư đệ, ngươi đang chờ ai?”
Chuẩn Đề đứng dậy thi lễ với hắn, chân thành nói: "Bái kiến sư huynh, lúc trước ở hồng hoang ta có ngẫu nhiên gặp được Bạch Cẩm sư điệt, cảm động bởi sự thông tuệ hiếu học của hắn mới tặng cho hắn quyển đạo kinh này, chỉ mong có thể chỉ điểm đại đạo tu hành của hắn, kết được mối thiện duyên mà thôi.”