Chương 178: Bạch Cẩm luận bàn
Một lát sau, Bạch Cẩm đi tới phía trước một toà tiên đảo, xung quanh hòn đảo đều có sương mù giăng mắc trùng trùng điệp điệp, tường vân lượn lờ, tựa như tiên sơn thánh cảnh.
Bạch Cẩm ngắm nhìn một lúc, đang định rời đi thì đột nhiên mây mù tản ra hai bên.
Vân Tiêu đi ra từ trong mây mù, chắp tay hành lễ rồi cười nói: "Sao sư huynh lại tới đây?"
Bạch Cẩm cũng khom người đáp lễ, nói: "Ta tuỳ ý đi đây đó một chút, thoáng chốc đã đi tới nơi này, thấy cảnh quan trên hòn đảo này tuyệt đẹp bèn dừng chân ngắm nhìn một chút, không ngờ lại chính là đạo trường của sư muội."
Vân Tiêu chìa tay ra, khẽ cười nói: "Được sư huynh khen ngợi chính là phúc duyên của hòn đảo này. Sư huynh, mời vào bên trong rồi nói."
"Được!" Bạch Cẩm cùng Vân Tiêu đi vào trong.
"Chỗ này là đạo trường của ba tỷ muội bọn ta, có tên là Tam Tiên Đảo."
"Rất đẹp." Bạch Cẩm tùy tâm tán thưởng.
Vân Tiêu mỉm cười dẫn đường cho Bạch Cẩm, hai người đi vào trong một rừng trúc rồi nghỉ chân tại một trúc đình, một cơn gió thổi qua phát ra âm thanh xào xạc, khung cảnh vô cùng tĩnh mịch.
Vân Tiêu rót cho Bạch Cẩm một chén rượu, nói: "Đây là trúc tửu do đích thân ta ủ, mời sư huynh nếm thử."
Bạch Cẩm bưng chén rượu lên, nhấp thử một ngụm rồi buông lời tán dương: "Rượu ngon, vị thanh ngọt, uống vào cảm thấy dễ chịu sảng khoái."
"Hoá ra sư huynh là người rất am hiểu về rượu." Vân Tiêu cười nói.
Bạch Cẩm cười ha ha, nói: "Sư muội đừng tâng bốc ta, ta chỉ biết uống mà mà thôi."
Bạch Cẩm đặt chén rượu xuống, hỏi: "Sư phụ mới thu nhận hơn vạn đệ tử, nghe nói là sư muội trợ giúp Thạch Cơ làm thẻ bài chứng minh thân phận phải không?"
Vân Tiêu gật đầu đáp: "Ta cũng chỉ là ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi."
"Trong đó có tiên thần nào đáng giá không?"
Vân Tiêu tỏ vẻ áy náy, nói: "Ta không giao thiệp với bọn hắn nhiều lắm, thế nên cũng không quen biết nhưng mà ở chỗ ta có một danh sách, mời sư huynh xem qua."
Vân Tiêu xoè tay ra, ngay lập tức giữa lòng bàn tay hiện lên một quyển sách nhỏ, nàng nói: "Đây là lúc những đệ tử kia nhập môn, Thạch Cơ sư tỷ đã bảo ta thống kê lại, từ lúc đó đến giờ sư tỷ vẫn chưa hề lấy đi."
Bạch Cẩm cầm lấy cuốn sổ nhỏ rồi lật xem bên trong, đa số những cái tên được ghi trong danh sách này hắn đều chưa từng nghe qua, đột nhiên ngón tay hắn khựng lại, tầm mắt dừng lại ở một cái tên, Khổng Tuyên! Trong lòng Bạch Cẩm dâng lên một niềm vui sướng cuồng nhiệt, Khổng Tuyên tới rồi! Đây chính là vị có tài năng nhất sau này đó!
Vân Tiêu hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh, vị sư đệ này có gì không đúng sao?"
Bạch Cẩm lắc lắc đầu, cười nói: "Chỉ là có cảm giác vị sư đệ này hữu duyên với ta mà thôi."
Vân Tiêu cười nói: "Vậy thì phải gọi là phúc phần của hắn rồi."
Bạch Cẩm lật qua lật lại danh sách, ghi nhớ từng cái tên quen thuộc vào lòng, Khổng Tuyên, Ô Vân Tiên, Vũ Dực Tiên, Kim Cô Tiên, La Tuyên, vân vân... Sau này bọn hắn đều là những nhân vật đại năng.
Bạch Cẩm gấp cuốn sổ lại, trong lòng thầm nghĩ hắn nhất định phải nhân lúc bọn họ chưa phát tích mà thu thập đám đại thần này về dưới trướng mình, sau đó dạy bảo cho tốt.
Vân Tiêu khẽ cười: "Sư huynh tới thật đúng lúc, ta đang tìm hiểu một trận pháp, có chỗ chưa hiểu, mong được sư huynh chỉ điểm."
Bạch Cẩm hồi phục thần sắc, lắc đầu nói: "Ta không am hiểu trận pháp cho lắm!"
"Sư huynh khiêm tốn rồi hay là huynh không muốn chỉ dẫn cho tiểu muội?"
Bạch Cẩm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vân Tiêu, đành bất đắc dĩ nói: "Vậy ta tới luận đạo một chút vậy."
Vân Tiêu gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy liền luận đạo đi!"
Bạch Cẩm đặt tay lên một điểm trên phát quan, một đóa tường vân vàng rực lập tức hiện ra, công đức kim tệ rơi xuống như mưa trút.
Vân Tiêu nhất thời sững người, Công Đức Khánh Vân? Trong lòng nàng thầm cảm thán, quả nhiên có thể trở thành Đại sư huynh thì tuyệt đối không phải hạng người đơn giản, Đại sư huynh của nội môn là Đa Bảo có tư chất xuất chúng, chiến lực vô song, Tiệt Giáo không một ai có thể sánh bằng. Đại sư huynh của ngoại môn thì lại công đức vô lượng, phúc đức vô song.
Vân Tiêu đưa tay lên búi tóc rồi bắn ra, một toà Khánh Vân màu tím hiện ra, mây mù cuồn cuộn.
Hai đoá Khánh Vân tiếp cận, đạo vận tràn ngập.
...
Lúc này, tại chỗ sâu nhất trong đáy biển tĩnh mịch, một con Thần Long màu trắng uốn lượn phóng về phía Kim Ngao Đảo, long nhãn tràn ngập vẻ căm giận, vảy rồng lóng lánh u quang.
Đột nhiên có một bàn tay khổng lồ vươn lên từ dưới đáy biển, một phát liền tóm được đuôi rồng.
"A!" Tiếng kêu kinh sợ của con rồng vang lên, Thần Long khó bề chống cự liền bị bàn tay kia kéo xuống, ngã vào bên trong đáy biển sâu thẳm.
Rầm! Mạch nước dưới đáy biển chấn động, một lão nhân khoác long bào vọt ra từ đáy biển, trong tay dẫn theo một Long Giác trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi giãy dụa, kêu lên: "Thả ta ra! Lão già, ngươi thả ta ra, ta phải đi tìm Tiệt Giáo đòi lại công đạo!"
Lão Long Vương gõ vào đầu người trẻ tuổi kia, không mấy vui vẻ mà nói: "Đòi công đạo cái đầu ngươi, đạo trường của Thánh Nhân lại là nơi ngươi có thể tới làm càn sao?"
Người trẻ tuổi phẫn nộ kêu lên: "Thánh Nhân thì sao? Ta không cho phép kẻ khác coi thường uy nghiêm của Long tộc ta."
Lão Long Vương tiện tay ném ra, tức giận nói: "Cút về!"