Chương 179: Lão Long Vương đến bái kiến
"A!" Người trẻ tuổi kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó hắn bị một luồng nước cuốn lấy, đẩy về phía đáy biển.
Lão Long Vương vuốt vuốt hai sợi râu, hai mắt loé lên rồi đi lên mặt biển.
Lão Long Vương đi thẳng tới Kim Ngao Đảo, ngay lập tức đã bị một đám người chặn lại.
Cầm đầu là một trên trẻ tuổi cao gầy, hắn duối tay ra, ngay tức khắc hiện lên một đoàn lôi cầu, bên cạnh là mười mấy vị tu sĩ đang đứng.
Mười vị ngoại môn đệ tử liếc nhìn nhau, sao người tới lại là lão Long Vương? Mặc kệ, có là Long Vương thì bọn hắn đều sẽ đánh cho một trận.
Người trẻ tuổi cao gầy ném lôi cầu trong tay ra, cười lạnh, nói: "Ồ, hoá ra là Đông Hải Long Vương đến đây, thật là một dịp hiếm thấy!"
Lão Long Vương chắp tay thi lễ thật cung kính, sợ hãi rụt rè nói: "Xin ngài bẩm báo giúp ta một chút, có Đông Hải Long Vương muốn cầu kiến Thánh Nhân."
Người trẻ tuổi cao gầy cười ha hả, nói: "Thuở trước ngươi còn kiêu căng xưng bá Đông Hải, uy phong lắm mà! Sao giờ lại bày ra bộ dạng tôm nhỏ cụp đuôi như vậy, thật là hiếm thấy nha!"
Những người còn lại cũng được một phen cười ha hả đắc ý, bộ dạng cười như không cười nhìn lão Long Vương, tay bên dưới bắt đầu ngọ nguậy.
Lão Long Vương không hề phật lòng, còn tán thưởng nói: "Mấy vị cao đồ của Thánh Nhân khí chất bất phàm, xem ra sau này cũng là nhân vật đại năng tại hồng hoang. Mấy ngày gần đây vài món pháp bảo của ta cứ không ngừng xao động, vừa gặp mấy vị cao nhân đây liền biết hoá ra chủ nhân thực sự đang ở đây, xin các ngày nhận lấy để chúng có thể đắc ý hiển lộ quang mang tại hồng hoang này." Nói rồi, lão Long Vương vung tay lên, mấy món pháp bảo lấp lánh liền xuất hiện.
Mấy người cản đường thấy thế thì mắt sáng rực lên, liền tranh thủ thu hồi pháp bảo.
Lão Long Vương cười ha hả, nói: "Làm phiền đại nhân vào trong bẩm báo với Thánh Nhân một tiếng."
Người trẻ tuổi cao gầy cười lạnh, đẩy một đoàn lôi cầu trong tay ra, rầm một tiếng, điện quang lập tức bắn ra bốn phía.
"A!" Lão Long Vương kêu lên một tiếng thê thảm rồi sau đó bay ra ngoài.
Người trẻ tuổi cao gầy hưng phấn hét lên: "Đánh! Đánh thật lực!" Đám người nghe thấy thế bèn hung hăng lao vào.
Rầm! Bỗng một đạo hoả trụ phun ra, nhắm vào lão Long Vương.
Lão Long Vương loạng choạng, xém chút nữa ngã sấp xuống đất, bèn lui lại đằng sau hai bước.
Trong nháy mắt, hoả trụ xuyên qua lão Long Vương, thiêu đối một lão giả ở phía đối diện.
"Á!" Lão giả kia kêu lên một tiếng thảm thương, phù một tiếng đâm thẳng đầu xuống đáy biển, một luồng hơi nước nồng nặc dâng lên, kèm theo cả mùi hải sản.
Một viên ngọc màu xanh đen đánh về phía lão Long Vương, lão Long Vương bị một tráng hán xoay người đấm một chưởng bay ra ngoài. Bịch! Viên ngọc đánh vào người tráng hán nọ.
"A" Tráng hán kêu thảm một tiếng, lập tức bị đụng bay, xẹt qua khe rãnh dài mấy ngàn mét trên mặt biển, hắn dừng bước, tức giận kêu lên: "Lão Bối, ngươi làm gì vậy?"
Một trung niên nam tử trên trán có mang vỏ sò vội vàng nói: "Ta không cố ý."
Rầm! Một chiếc lôi cầu bay tới, lập tức đánh bay Lão Bối.
Giữa một loạt công kích, lão Long Vương vội vàng bỏ chạy, hoảng sợ kêu lên: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Các ngươi bắt nạt lão nhân!"
Mặc dù thoạt nhìn bước chân hắn có vẻ loạng choạng và vô cùng chật vật nhưng không có đòn tấn công nào đánh trúng người hắn, thay vào đó, những người vây công kia lại bị đồng đội của mình đánh trúng, bọn hắn la hét kêu loạn, phun ra máu tươi bị thương rất nặng.
Trận chiến dao động dữ dội dẫn động thiên địa linh khí, càng ngày càng có nhiều đệ tử của Tiệt Giáo tụ tập, quan sát cười đùa từ xa, chỉ trỏ, còn phát ra tiếng chửi bới.
Bên trên Tam Tiên Đảo, hai đóa khánh vân vướng víu chợt biến mất, Bạch Cẩm và Vân Tiêu đồng thời đứng dậy, quay đầu nhìn phương hướng của trận chiến.
Vân Tiêu ôn tồn nói: "Sư huynh, hình như đã xảy ra chuyện."
Bạch Cẩm cau mày nói: "Đi! Đi xem một chút." Hai người bay về nơi diễn ra trận chiến.
“Ai dám làm càn ở Tiệt Giáo?” Một tiếng gầm thét thanh thuý vang lên, một tia hào quang xẹt qua.
Lão Long Vương nhanh chóng né tránh. Ầm! Biển cả bị cắt thành một rãnh sâu hoắm.
Quy Linh thánh mẫu mặc hoàng y phiêu diêu bay tới, ngưng đọng nhìn Lão Long Vương, lão đầu này không đơn giản.
"Giết." Đám người thẹn quá hóa giận, tiếp tục đánh tới lão Long Vương.
Lão Long Vương liên tục lùi lại phía sau, bộ dáng kinh hãi.
Quy Linh thánh nữ lại nắm chặt tiên kiếm trong tay nhìn chằm chằm lão Long Vương.
“Dừng lại cho ta!” Trên bầu trời vang lên một tiếng hét lớn.
Bạch Cẩm và Vân Tiêu phiêu diêu bay tới, đứng trên đám mây.
Lão Long Vương kinh hỉ kêu lên: "Bạch Cẩm huynh đệ!" Rồi vội vàng phi thân lên, bay về phía Bạch Cẩm.
Quy Linh thánh mẫu do dự một chút rồi buông lỏng tay đang nắm chặt.
Ầm! Mấy đợt tấn công đánh xuống mặt biển, nơi mà bọn hắn đang đứng trước đó, biển cả trực tiếp bị oanh bạo tạo ra một cơn sóng dữ dội.
Lão Long Vương vội vàng kêu to: "Bạch Cẩm huynh đệ, cứu mạng!"
Chết tiệt, hắn là rồng hay cá chạch vậy?
Hơn chục người mang thương tích trên thân hướng về phía lão Long Vương, trong mắt lộ vẻ vô cùng tức giận, không để tâm đến lời nói của Bạch Cẩm.
"Làm càn!"
Bạch Cẩm bước ra, uy lực của Thái Ất Kim Liên trút xuống, khoảng hơn chục người đang bay lên đột nhiên dừng lại giữa không trung, pháp lực quanh thân đều bị đình trệ.