Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 168: Khí Vận Chi Tử, Trường Sinh Ca Ca Sáng Chói Lóa Mắt, Ngươi Không Hiểu (2)

Chương 168: Khí Vận Chi Tử, Trường Sinh Ca Ca Sáng Chói Lóa Mắt, Ngươi Không Hiểu (2)


Không biết vì nguyên nhân gì mà lúc còn nhỏ lại được gửi nuôi tại Diệp gia.
Mãi đến không lâu trước, vị sứ giả thượng giới kia hiện thân, cảm nhận được sự khủng bố ẩn chứa trong huyết mạch của nàng, sắc mặt đại biến, hai chân nhũn ra, vẻ mặt trở nên vô cùng cung kính.
Chuyện này, được tộc nhân Diệp gia truyền tới.
Mà bọn họ cũng chỉ biết vị biểu muội thần bí kia của Diệp Hạo, hình như là họ Cố!
Nghe xung quanh nói chuyện, sắc mặt Thác Thiên Hạo Miểu đứng trên chiến thuyền lập tức trở nên vô cùng xanh xám khó coi, nắm chặt tay.
Hắn ta không biết mình đã làm sai điều gì mà gia tộc lại gặp tai họa như vậy.
Lúc ấy cũng không phải hắn ta nịnh nọt, nhiều nhất hắn ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Thậm chí đến tên vị hôn thê của Diệp Hạo kia cũng không nhớ, làm sao có thể nói nhục nhã Diệp Hạo được.
Ngay lúc đó Diệp Hạo đã lập ra ước hẹn ba năm, hắn ta cảm thấy chỉ là trò đùa, sau đó lại cảm thấy Diệp Hạo có chút đáng thương, đưa đến một chút bảo đan linh dược.
Nhưng Diệp Hạo không những không tiếp thu... Ngược lại xem đó là sỉ nhục.,
Thác Thiên Hạo Miểu không nghĩ ra, lúc ấy tu vi của Diệp Hạo mất hết, không cách nào tu luyện, một tên phế nhân, thân phận khác biệt với mình.
Mình xuất phát từ hảo tâm, đưa đến một vài đền bù... Vậy mà cũng sai?
Sau đó Diệp Hạo giống như con cưng của thiên địa, vận khí bạo rạp, kỳ ngộ không ngừng, sau lưng còn có một vị sư phụ vô cùng thần bí chỉ điểm.
Đến vị biểu muội kia cũng có lai lịch lớn kinh thiên, thậm chí còn không hiện thân.
Chỉ dựa vào một cái họ đã khiến đám cổ lão của hoàng triều thánh địa biến sắc, vô cùng cung kính.
Mà lúc này.
Tất cả tu sĩ đang chờ đợi, xung quanh Long Huyết Hồ, một mảnh đen kịt, khắp nơi đều là bóng người, không thể nhìn thấy phần cuối.
Bầu trời lờ mờ, vị trí có lợi nhất để cho đám nhân vật lớn, không người nào dám tranh đoạt.
Bỗng nhiên, tiếng ồn ào xuất hiện.
“Xem, Diệp Hạo tới...”
Trên một cỗ chiến xa, mấy bóng người xuất hiện, đứng đầu tiên là một nam tử mặt mũi lãnh khốc và thanh tú, dáng người thẳng tắp, quanh thân tỏa ra khí tức nóng rực, bên cạnh là hai vị lão nhân.
Hai người này hiển nhiên là bảo vệ hắn ta.
Mà hai vị lão nhân này, cũng là một phương thánh địa muốn lấy lòng Diệp Hạo phái tới.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Thác Thiên Hạo Miểu lần nữa biến đổi, có chút tuyệt vọng và không có lực lượng.
“Ha ha, không ngờ ngươi còn dám hiện thân, để ta có chút bất ngờ.” Ánh mắt Diệp Hạo mang theo mỉa mai và chế giễu, nói với Thác Thiên Hạo Miểu.
Mà lúc này.
Một bên khác, một thiếu nữ có vóc dáng cao gầy, băng cơ ngọc cốt, mặc váy lam chậm rãi đi đến, khuôn mặt mơ hồ, giống như một vị Thần Nữ, khiến xung quanh trở nên ồn ào.
“Là vị Thần Nữ họ Cố kia!”
“Biểu muội của Diệp Hạo hiện thân.”
Rất nhiều tồn tại tuổi trẻ thấp giọng hô lên.
Tại một hướng khác, một đám người trẻ tuổi xuất thân bất phàm, thần huy chảy xuôi, khí tức có thần, lúc này vẻ mặt đại biến, bọn họ đến từ thượng giới, là đệ tử đại giáo.
Bọn họ không đặt đám người ở Không Thiền Giới vào trong mắt, cho dù thân phận thế nào, trên mặt bọn họ vẫn mang theo siêu nhiên và coi nhẹ, cao cao tại thượng, coi trận ước hẹn ba năm này giống như xiếc khỉ mà thôi.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy thiếu nữ mặc váy lam này, tất cả bọn họ biến sắc, không dám tin, “Khí tức bẩm sinh này, không sai...”
“Làm sao có thể...”
Giờ khắc này, bọn họ đã xác định thân phận của thiếu nữ này, tâm thần không khỏi rung động.
Vẻ mặt Thác Thiên Hạo Miểu càng thêm tuyệt vọng, các tộc nhân đứng sau hắn ta cũng là như thế, vô cùng tuyệt vọng.
Nhìn thấy dáng vẻ người mình hận nhất như vậy, Diệp Hạo không khỏi cười lạnh, sau đó rơi xuống đất.
Tiếng ầm vang truyền đến, lấy hắn ta làm trung tâm, mười trượng quanh người hóa thành một biển lửa!
Hắn ta sừng sững trong đó, giống như một vị hỏa đạo thần chỉ!
“Để tỷ tỷ Chí Tôn trẻ tuổi kia của ngươi làm thị thiếp cho ta, chuyện năm đó liền xóa bỏ, nếu không, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.”
Diệp Hạo mỉa mai cười một tiếng, bộc phát tu vi, Khai Thiên cảnh lục chuyển lại khiến không ít Hoàn Nhất cảnh thế hệ trước biến sắc, không thể tin được, bằng ấy tuổi, lại cường đại như vậy?
Thiếu nữ họ Cố nghe vậy nhướng mày, giống như không thích Diệp Hạo nói như thế, bình thản nói, “Diệp Hạo biểu ca, oan có đầu nợ có chủ, mong rằng ngươi đừng ra tay quá ác.”
“Biểu muội yên tâm, nếu ta đã nói với ngươi rồi, tự nhiên sẽ tha cho hắn ta một mạng.”
Diệp Hạo lắc đầu cười một tiếng, đã sớm xem Thác Thiên Hạo Miểu là người chết, không hề để ý.
Sau đó lại rất lớn mật, ôn nhu với thiếu nữ kia.
“Biểu muội, ta biết rõ ngươi sắp rời đi, rời khỏi một giới này, cho nên gần đây tâm tình không tốt, nhưng không sao, nếu ta tu luyện có thành tựu, nhất định sẽ phá vỡ không gian bích chướng, đi đến thượng giới, đoạt lại ngươi, nếu thế lực phía sau ngươi dám ngăn cản, ta sẽ một quyền oanh mở.”
Trong lời nói của hắn ta tràn ngập tự tin mạnh mẽ, có dũng khí và khí phách quét ngang vạn cổ.
Hai vị lão nhân bên cạnh không khỏi hài lòng gật đầu, cảm thấy người trẻ tuổi nên là như thế.
Thiếu nữ họ Cố nghe vậy vẫn nhíu mày, vẻ mặt mang theo xa cách và bình thản, nói, “Diệp Hạo biểu ca, có mấy lời không phải ngươi nên nói. Những năm gần đây chiếu cố, ta rất cảm kích, nhưng hi vọng sau này ngươi nói ít những lời như vậy đi, nếu không sau này, đến bằng hữu chúng ta cũng không làm được.”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Diệp Hạo biến đổi, thậm chí có chút dữ tợn, giọng nói đột nhiên lớn lên, “Vì sao? Vì sao? Bây giờ ngươi còn nói với ta những lời này, chẳng lẽ là vì ngươi muốn đi gặp vị ca ca kia của ngươi mà không kịp chờ đợi sao? Rốt cuộc ta có điểm nào không bằng hắn?”
Hắn ta không cam tâm.
Bất luận hắn ta làm cái gì, có ưu tú thế nào, cũng không thể nhìn thấy một gợn sóng trong mắt thiếu nữ tôn quý như Thần Nữ này.
Tương phản, mỗi lần nhắc đến vị ca ca thần bí kia, trong mắt nàng luôn hiện ra ánh sáng óng ánh như sao trời, giống như là đom đóm ngưỡng vọng hạo nguyệt.
Chênh lệch như vậy khiến Diệp Hạo không thể chịu được, gần như điên cuồng.
Nghe vậy, thiếu nữ họ Cố lắc đầu, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, nói, “Trường Sinh ca ca sáng chói loá mắt, ngươi không hiểu đâu.”
Năm đó, nếu không phải cơ duyên trùng hợp, Diệp Hạo chém giết yêu xông thẳng vào viện lạc của nàng, “Cứu” nàng một mạng.
Có lẽ hai người họ sẽ không gặp nhau.
Diệp gia, chỉ là hậu đại của người hầu từng phục vụ nàng tại một giới này thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất