Chương 172: Khuynh Nhi Muội Muội Cứu Ta, Ngươi Nói Ngươi Họ Gì?
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của các tu sĩ, Hoàng Kim Cổ Thần mở cái miệng rộng, nhìn quanh một vòng, ánh mắt giống như Thần Lôi, nhưng không có kinh lôi nổ vang.
“Công tử nhà ta có lệnh, bất luận kẻ nào khó xử Thác Thiên gia tộc.”
“Người vi phạm, diệt... Toàn tộc!”
Lời nói đơn giản, lại tràn ngập bá đạo và sát phạt chi khí!
Sát khí bao phủ xung quanh, băng lãnh thấu xương, xung quanh Long Huyết Hồ lập tức trở nên tĩnh mịch.
Vô số tu sĩ sợ hãi biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Thác Thiên Hạo Miểu và Thác Thiên Ngọc Linh hai lập tức thay đổi, vô cùng kinh ngạc và không dám tin.
Khi nào bọn họ lại có chỗ dựa khủng bố như vậy chứ?
Vị công tử kia, rốt cuộc là ai?
Một bên khác.
Đám kì tài quý nữ, truyền nhân đại giáo đến từ Tiên Vực đã hãi nhiên hóa đá, không nghĩ chuyện đột nhiên chuyển biến lớn như vậy.
Bán Thánh, tại Tiên Vực cũng là tồn tại cực mạnh, có thể tọa trấn một phương, quét ngang một mảnh.
Bọn họ còn đang suy đoán, vị công tử thần bí sau lưng nữ tử có thực lực kinh khủng này là ai.
Một nữ tử có thể miểu sát Bán Thánh, tại Tiên Vực tuyệt đối không phải hạng người vô danh, huống chi còn trẻ tuổi như vậy.
Cho dù tất cả truyền nhân của thế lực bất hủ đã lộ diện, cũng không nghe nói mấy người có thực lực như thế.
Sau đó.
Trong nháy mắt nhìn thấy vị Hoàng Kim Cổ Thần này rơi xuống đất, sắc mặt của tất cả bọn họ lập tức liền thay đổi, từ trên ghế ngồi đứng lên, đôi mắt trừng lớn, hô hấp dừng lại, thân thể đang phát run.
Bọn họ liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
“Dùng Hoàng Kim Cổ Thần làm tọa kỵ... Làm sao... Khả năng...”
“Chẳng lẽ... Là vị trong truyền thuyết kia... Hắn cũng hạ giới sao?”
Giọng nói của bọn họ phát run, thân thể run rẩy, cũng không biết là kích động, hay là kinh hãi.
Tình cảnh như vậy, lập tức khiến đám trưởng lão thánh địa, lão giả gia tộc và đám người Thánh Tử chú ý tới, vẻ mặt trở nên không dám tin.
Thân phận những người trẻ tuổi này bất phàm, vẻ mặt cao cao tại thượng, quan sát hạ giới, từ đầu đến cuối cũng không đặt bọn họ ở vị trí bình đẳng mà đối đãi.
Hiện nay dáng vẻ giống như nhìn thấy tồn tại kinh khủng nào đó, sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Bọn họ khiếp sợ, đồng thời cũng vô cùng hiếu kì, rốt cuộc vị công tử kia là ai?
“Tại hạ đến từ Đông Thánh đạo viện, xin hỏi đạo huynh... Vị công tử phía sau kia, là Thần Tử điện hạ...”
Đúng lúc này, một người trong đám người bọn họ đột nhiên lấy hết dũng khí, dò hỏi vị Hoàng Kim Cổ Thần ở phía trước, thái độ vô cùng hèn mọn, thậm chí mang theo nịnh nọt.
Tình cảnh như vậy, khiến vô số tu sĩ chấn kinh hãi nhiên, tự nhiên bọn họ biết đám kì tài trẻ tuổi từ Tiên Vực đến hạ giới thời gian trước này, mỗi người đều có xuất thân bất phàm, thực lực kinh khủng, quan sát tất cả.
Nhưng bây giờ... Lại có dáng vẻ nịnh nọt, hèn mọn như vậy?
Bọn họ cảm giác bản thân như đang nằm mơ, bởi vì chuyện này quá mộng ảo, không giống chân thực.
Nhưng vị Hoàng Kim Cổ Thần kia nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, sau đó nhẹ quát, “Lăn, ngươi làm gì có tư cách hỏi thăm công tử?”
......
Lời này của Hoàng Kim Cổ Thần, có thể nói là không lưu tình chút nào, thậm chí còn không cho một chút mặt mũi.
Vô số tu sĩ cũng biến sắc, cảm giác vị kì tài Tiên Vực kia chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng ngoài bọn họ dự liệu của tất cả mọi người.
Vị kì tài đến từ Đông Thánh đạo viện kia nghe nói như thế, vẻ mặt chẳng những không thay đổi, ngược lại càng thêm nịnh nọt hèn mọn, vội vàng nói, “Vâng vâng vâng, mong rằng đạo huynh thứ tội, Thần Tử điện hạ... Đúng là không phải người chúng ta có thể hỏi thăm.....”
Lúc này, trong lòng bọn họ đã vô cùng chắc chắn, vị vô địch trong thế hệ trẻ của Tiên Vực kia, cũng đến hạ giới!
Như vậy, lại khiến bốn phía lâm vào tĩnh mịch.
Vô số tu sĩ ở Trung Châu cảm giác da đầu run lên, miệng lưỡi phát khô.
Rốt cuộc người kia có địa vị kinh khủng bực nào?
Khiến đám kỳ tài quý nữ, truyền nhân đại giáo của Tiên Vực này lại trở nên vô cùng hèn mọn nịnh nọt, còn nịnh nọt hơn lúc đám lão tổ ở đây gặp bọn họ.
Hoàng Kim Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, không để ý đến đám đệ tử đến từ Tiên Vực này.
Đơn giản là muốn mượn hắn ta để lấy lòng công tử thôi.
Nhưng... Bọn họ làm gì có tư cách?
Cho dù là lão tổ sau lưng bọn họ nhìn thấy công tử cũng phải cung kính.
Sau đó Cổ Thần Mục nhìn về phía Diệp Hạo sắc mặt sớm đã trắng bệch ở phía trước, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh, nói, “Ngươi chỉ là con kiến hôi, suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện công tử nhà ta dặn dò rồi.”
Năm viên sao trời ở mi tâm hắn ta lấp lóe, khí tức đã đạt đến Bán Thánh cảnh đỉnh phong.
Lúc hạ giới, thực lực đã đạt đến cảnh giới cao nhất ở đây.
Vừa nghĩ tới suýt chút nữa con kiến hôi này đã phá hỏng chuyện của công tử, ánh mắt Cổ Thần Mục càng thêm băng lãnh.
Chưa biết chừng mình đến muộn nửa bước nữa là muộn rồi.
Mặc dù công tử sẽ không trách móc nặng nề, nhưng nếu như vậy mà ảnh hưởng đến tu luyện của công tử sau này, hắn ta chính là tội nhân vạn cổ.
Cổ Thần Mục nghĩ mà sợ, trên người không khỏi hiện lên khí tức ngang ngược sát phạt.
Tất cả tu sĩ đều sợ hãi.
Diệp Hạo vừa rồi còn vô cùng phách lối, bây giờ còn không dám lên tiếng, chỉ có thể nắm chặt tay, sắc mặt xanh xám, gân xanh nhảy lên.
Trước mặt vị hoàng kim cự nhân này, hắn ta đúng là sâu kiến, còn là loại động một tí là có thể giẫm nát!
Giờ phút này, đến sư tôn cũng đang khuyên hắn ta không nên vọng động nổi giận, phải tỉnh táo, nếu không hôm nay chỉ có thể thi triển bí thuật, dẫn hắn ta rời đi, nhưng như vậy sẽ bị trọng thương, thật lâu không thể khôi phục.
Liên Tinh hạ xuống, nhìn tỷ đệ của Thác Thiên gia tộc vẫn còn đang mờ mịt không hiểu chuyện gì, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như ảo mộng lạnh lùng nói, “Công tử đã nói sẽ che chở các ngươi, như vậy hôm nay không ai thể động đến hai ngươi, cho dù Cổ Thánh đến đây, cũng phải chết.”
Giọng nói thanh lãnh bình tĩnh, khẩu khí lại cực kì doạ người.