Chương 188: Sau Khi Giải Quyết Thiên Đạo Bia, Vì Các Ngươi Bình Viễn Cổ Thần Sơn
Trong đại hoang.
Thần phù tận trời, hắc vụ ngập trời, thân ảnh che trời hiển hiện ở trong đó, vô số thần liên xen lẫn, bao phủ thiên địa!
Khí tức của từng sinh linh trong viễn cổ thần sơn đều vô cùng khủng bố, trong lúc xuất thủ chính là vô tận thần uy, phù văn dày đặc.
Nếu không phải nơi đây đặc thù, năm đó tồn tại chí cường dời các giới còn lại đến, nếu không đã sớm bị đánh xuyên qua rồi!
Nhưng uy thế vẫn như muốn hủy thiên diệt địa, khiến vô số tu sĩ sợ hãi.
Có vài người không kịp đào thoát, bị một luồng dư ba đụng vào, vô thanh vô tức nổ tung, thành một đoàn huyết vụ!
Trong giây lát!
Mười vạn đại hoang đã biến thành một mảnh sinh cơ tịch diệt tuyệt địa!
Cố Trường Sinh tạm thời buông trấn áp với Thiên Đạo bia ra, muốn giải quyết đầu Ma Cầm trước mắt này trước.
Hắn lấy thanh kiếm gãy Đại La ra, kiếm quang kinh thế chiếu rọi thiên địa, giống như vĩnh hằng sáng chói!
Đại biểu sát phạt chi kiếm cực hạn!
Nhất Kiếm Phi Tiên!
Ma Cầm gầm thét, thần phù chảy xuôi trên người bị chém đứt, nửa người rơi xuống, tiên huyết vẩy xuống, vô cùng phẫn nộ!
Nó tuyệt đối không ngờ tên gia hỏa trước mặt lại khó chơi như vậy, những sinh linh còn lại trong viễn cổ thần sơn cũng bị dây dưa kéo lại, không cách giúp nó thoát thân!
“Đáng chết, tên gia hỏa này không chỉ có nhục thân mạnh đến đáng sợ, giống như Tiên Đế chuyển thế, đến thủ đoạn cũng tầng tầng lớp lớp, tất cả đều là thần thông vô cùng đáng sợ.”
“Chuôi kiếm gãy này, làm sao lại quỷ dị như vậy, còn rất sắc bén nữa, nếu không phải tốc độ của ta nhanh, chỉ sợ đầu đã bị chém xuống rồi!”
“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Chẳng lẽ là truyền nhân của thế lực bất hủ nào đó ở Tiên Vực?”
Giờ khắc này, Ma Cầm có chút hối hận.
Nhưng hối hận cũng vô dụng, chuyện đã đến tình trạng này, nhất định phải đánh đến ngươi chết ta sống.
Ong!
Nó há mồm phun ra một cây quạt thất thải, rồi bay lên không trung.
Đó là một cái quạt cổ, từ lông vũ của các loại chim cầm hung thú cường đại luyện chế mà thành, đan xen các loại thần quang hỏa diễm, khí tức kinh khủng.
Mặc dù không phải Thánh khí truyền thế, nhưng uy năng ngập trời, có thể tuỳ tiện giết tu sĩ Thánh Nhân cảnh sơ kỳ!
Oanh!
Đạo khí tức rơi vào bên người Cố Trường Sinh, ong một tiếng, một tầng tiên quang sáng chói bộc phát, đó là một bộ tiên giáp.
Không biết dùng vật gì đúc thành, phù văn thần bí lượn lờ dày đặc, phát ra sức phòng ngự kinh người.
Vô số hỏa quang bắn ra, một luồng đã có thể khiến sơn mạch hóa thành biển lửa, bây giờ lại bị ngăn trở, căn bản không thể rơi xuống người Cố Trường Sinh.
Đầu Ma Cầm kia bị kinh trụ, ngẩn ngơ, một đạo kiếm quang sáng chói đột nhiên chém ra quạt cổ, không có gì không phá, từ trước mặt lao đến, phốc một tiếng đã xuyên thủng mi tâm của nó!
Sau một khắc!
Một đạo Nguyên Thần của Ma Cầm hiện ra, hoảng sợ muốn chạy trốn, vẻ mặt Cố Trường Sinh đạm mạc, một kiếm lần nữa chém tới, giết chết nó!
Vô số tu sĩ kinh hãi nhìn một màn này, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thần hồn run rẩy.
Sinh linh thần sơn vô địch trong mắt bọn họ, ngủ say mấy chục vạn năm, một khi xuất thế, sẽ huyết tẩy thiên hạ.
Nhưng bây giờ... Lại liên tiếp bị một người trẻ tuổi giết chết.
Một màn này thật sự quá rung động, khiến bọn họ kinh hãi.
“Chuyện này thật kinh khủng...”
“Trời ạ, vị đại nhân trẻ tuổi đến từ Tiên Vực này mạnh đến mức nào... Đến sinh linh vô địch thần sơn cũng bị giết chết rồi? Hoàn toàn không địch lại.”
Một bên khác, đám sinh linh thần sơn giao thủ với Liên Tinh, Cổ Thần Mục cũng bị trấn trụ, số lượng của bọn chúng không ít, nhưng căn bản không chiếm thượng phong.
Hơn nữa người trẻ tuổi kia quá mạnh, không chỉ có thanh kiếm gãy vô cùng sắc bén, có thể tuỳ tiện chặt đứt pháp khí của bọn chúng, còn có một bộ tiên giáp có lực phòng ngự kinh người!
Căn bản không giết được!
Bọn chúng sợ hãi, thời khắc này, bọn chúng đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Sau đó trong màn hắc vụ nồng đậm ngập trời, thân ảnh bọn chúng lao về phía xa, muốn trở về thần sơn, rời khỏi nơi đây.
Tiên bảo quan trọng đến đâu, cũng không thể so với tính mạng được!
Phía dưới.
Diệp Hạo được một luồng khí tức của Viêm Tôn bảo vệ, nhưng vẫn hãi hùng khiếp vía, sợ đụng vào một đạo dư ba.
Tồn tại dạng này giao thủ, chỉ bằng một đạo khí tức cũng đủ để giết chết hắn ta vô số lần.
Nhìn thấy thân ảnh áo trắng có vô tận tiên khí lượn lờ, quanh người như có hỗn độn khí chìm nổi, cầm kiếm chém tới, hắn ta chỉ cảm thấy da đầu của mình cũng muốn nổ tung.
Quá kinh khủng!
Đây là thực lực người trẻ tuổi nên có sao?
Hơn nữa, nghe nói cảnh giới của hắn cũng chỉ là Hoàn Nhất cảnh mà thôi, lại có thể giao thủ với sinh linh khủng bố cấp độ Thánh Nhân, còn giết chết nó!
Lúc này, hắn ta đã hiểu vì sao Cố Khuynh Nhi lại nói ra những lời như vậy.
Tồn tại trẻ tuổi như vậy, đúng là Chân Long trên chín tầng mây, còn hắn ta chỉ là một con giun trong một vũng bùn mà thôi!
Khóe miệng của hắn ta đều là đắng chát và không cam lòng, sau đó mặt mày méo mó dữ tợn!
Cùng là người trẻ tuổi, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy? Đơn giản không cùng một cấp độ, không có bất cứ khả năng so sánh nào.
Lúc này dường như Viêm Tôn biết rõ tâm tình của hắn ta, vội vàng khuyên bảo, “Thiên chi kiêu tử như vậy, từ nhỏ đã có vô số thần vật bồi dưỡng, một giọt bảo huyết tôi luyện thể chất, đều có thể tạo nên một vị Thánh Nhân.”
“Ngươi không bằng hắn cũng rất bình thường, hơn nữa, nếu ta suy đoán không sai, người trẻ tuổi này, có một loại thể chất kinh khủng trong truyền thuyết, sinh ra đã chú định vô địch.”
“Kiện tiên giáp vừa rồi, tại Tiên Vực cũng không có mấy thế lực có thể luyện chế ra, đoán chừng đến Chí Tôn cũng không thể công phá.”
“Cảnh giới của hắn không chỉ như mặt ngoài, bị gắt gao áp chế, mục đích hẳn là có liên quan đến Thiên Đạo bia.....”
Nghe lời này, Diệp Hạo tuyệt vọng, có địch nhân như vậy, hắn ta không biết sau này phải làm sao......
Một luồng khí tức đã đủ diệt sát hắn ta vô số lần.
Tại Không Thiền Giới, hắn ta tự nhận mình không kém truyền nhân thánh địa, chí tôn tuổi trẻ... Nhưng khi kiến thức những người đến từ Tiên Vực, hắn ta mới rõ ràng, đến bây giờ, hắn ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Viêm Tôn thở dài, đại địch như vậy, tâm tình của Diệp Hạo thất thủ, cũng rất bình thường.
Lúc ông ta cũng ở cảnh giới như thế, đoán chừng cũng sẽ cảm nhận được áp lực kinh khủng và tuyệt vọng.
Loại cảm giác này... Giống như con ếch ngổi dưới giếng nước ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bên ngoài giếng có Côn Bằng tồn tại, giương cánh, lên như diều gặp gió!
“Công tử!”
“Công tử!”
Rất nhanh, trên người Liên Tinh và Cổ Thần Mục có vế máu, trở lại bên cạnh Cố Trường Sinh, cung kính nói.
“Đám sinh linh không biết sống chết này, cuối cùng đã biết sợ hãi sao?” Vẻ lạnh lùng trên mặt Cố Trường Sinh tán đi, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt tự nhiên như trước.
Sau đó nhìn về phía hai người, quan tâm nói, “Các ngươi không sao chứ?”
Dù sao cũng chém giết với vài đầu sinh linh thần sơn Thánh Nhân cảnh, ít nhiều cũng có bị thương.
Nhất là Cổ Thần Mục, có thể nhìn thấy từng đạo vết thương trên người hắn ta đang chảy ra hoàng kim tiên huyết.
Nhưng lực sinh mệnh của hắn ta cực mạnh, những vết thương này đang nhanh chóng khép lại, đã không sao.
“Công tử yên tâm, ta không sao.” Cổ Thần Mục mở miệng cười nói.
Thân pháp của Liên Tinh rất quỷ dị, tại giao giới giữa hắc ám và quang minh ẩn hiện, thi triển sát phạt đại thuật, nhưng bây giờ trên váy trắng cũng có không ít tiên huyết.
“Ta không sao công tử.” Được công tử quan tâm, nàng lập tức lộ ra ý cười vui vẻ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Trên mặt cũng dính máu tươi rồi.”
Cố Trường Sinh đưa tay lau máu hung thú dính trên mặt nàng đi, cười cười.
“Đợi ta giải quyết chuyện Thiên Đạo bia xong, sẽ vì các ngươi bình mảnh viễn cổ thần sơn này.”
Hời hợt.
Nhưng tràn ngập bá đạo và sát phạt chi khí!
Nói xong, Cố Trường Sinh nhìn về phía Thiên Đạo bia còn đang hiển hóa ngàn vạn huyền diệu, vô cùng vô tận thần lực tràn vào trong một quyền, sau lưng như có ngàn vạn thế giới đi theo!
Những cái tên bất hủ còn đang hiển hóa, những vô thượng thiên kiêu đã từng xuất hiện bọn họ giống như sống lại, hiển hóa tại nơi này, hiện ra thủ đoạn vô địch, chém giết với Cố Trường Sinh!
Oanh!
Thần hoa đáng sợ bao phủ thiên địa, rung động bầu trời, vô số tu sĩ tê cả da đầu.
Liên Tinh ngơ ngác nhìn thân ảnh áo trắng trước mắt, sờ lên khuôn mặt của mình, không biết nghĩ đến cái gì, đỏ mặt, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Trái tim lại không ngừng nhảy lên.