Chương 196: Không Bất Kỳ Sức Đánh Trả Nào, Lần Nữa Đánh Đạo Tâm Sụp Đổ
Cuối cùng!
Ba canh giờ trôi qua!
Lôi đình ở giữa bầu trời tiêu tán!
Lôi hải bao phủ bên trong Tiên Vực cũng không nhìn thấy nữa!
Nhục thân của Cố Trường Sinh không ngừng sáng lên
Mỗi một tế bào đều đang phun ra nuốt vào hỗn độn khí, nhục thân sáng chói, như thần cốt sáng long lanh.
Lập tức vỡ ra, có bộ phận đã cháy đen, sau đó giống như vỏ trứng, có mùi thơm ngát tỏa ra, giống như có thể vũ hóa phi thăng!
Bây giờ!
Lực lượng nhục thân của hắn đã đến một cấp độ kinh khủng, chỉ đứng ở nơi đó, giống như có thể đánh vỡ hư không!
Hắn cất bước đi trong hư không, bước thứ nhất, khí tức đạt tới Hư Thần cảnh sơ kỳ!
Bước thứ hai rơi xuống!
Hư Thần cảnh trung kỳ!
Bước thứ ba.
Bước thứ tư rơi xuống, đạt tới Hư Thần cảnh đỉnh phong!
Nói cách khác, lôi kiếp vừa rồi mà hắn vướt qua, đã bao hàm mấy tiểu thiên kiếp còn lại!
“Thực lực của công tử đã mạnh hơn trước rất nhiều, trở nên càng sâu không lường được.”
Nhìn thân ảnh áo trắng vẫn bình an vô sự, trên gương mặt tựa như ảo mộng của Liên Sinh có chút mê ly.
“Trường Sinh ca ca, sinh ra chính là trấn áp một thế này, nên như thế.” Khuôn mặt đẹp không tì vết của Cố Khuynh Nhi đỏ bừng, không hề che giấu ái mộ và sùng kính.
Vô số tu sĩ tu sĩ ở đây đều nhìn ngây dại.
“Đạo Tử Doanh gia, hôm nay gặp ta, vì sao không đi đường vòng?”
Trong nháy mắt Cố Trường Sinh hạ xuống đất, phát ra một tiếng cười khẽ, trong ánh mắt rung động của tất cả tu sĩ, hắn cất bước đi về phía một ngọn núi.
Giống như Chỉ Xích Thiên Nhai trong một bước chân!
Hắn đã sớm chú ý đến ánh mắt lấp lóe của mấy tên chí tôn trẻ tuổi từ Tiên Vực hạ giới đứng ở xung quanh rồi, giống như muốn khiêu chiến với hắn.
Nhưng bởi vì hắn đột nhiên dẫn động thiên kiếp, chỉ dám bồi hồi quan sát ở biên giới, có lòng tranh phong, lại một mực không dám tới gần.
Mà trong đó, có Doanh Nhiếp, lúc trước vì truy kích tám tên truyền nhân của hoàng tộc Thái Cổ nên hắn không thể không buông tha.
Bây giờ hắn ta lại tự mình đưa tới cửa.
Nghe thấy lời này.
Tâm tình của Doanh Nhiếp đang bất định, rung động, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy thân ảnh áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn ta, thậm chí hư không còn đang vặn vẹo.
Ong!
“Cố Trường Sinh!” Doanh Nhiếp chấn kinh, vội vàng hét lớn một tiếng, cảm giác da đầu mình lập tức nổ tung!
Rất nhanh!
Phía sau hắn ta xuất hiện một mảnh tử khí mênh mông cuồn cuộn, mơ hồ có bảo quang sáng chói, công đức chiếu rọi, đại đạo hiển hiện, phất trần trong tay hắn hướng về phía trước, thiên địa như muốn vỡ ra!
Một kích này, khiến vô số tu sĩ kinh hãi, mới phát hiện thanh niên mặc đạo bào này cũng cường đại đến tình trạng này.
Dưới một kích tùy ý này, có thể khiến Thần Vương đẫm máu bỏ mình, Bán Thánh cũng phải kiêng kị!
“Đã dung hợp hạt giống thần hỏa, tu vi bước vào Chân Thần Cảnh hậu kỳ?”
“Đây chính là lực lượng của ngươi sao?”
Cố Trường Sinh hơi kinh ngạc, tiên đồng óng ánh, đã nhận ra chỗ bất phàm của chuôi phất trần này.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện Doanh Nhiếp còn dựa vào một thứ khác nữa, đó là một đoàn đạo hỏa kim đan, dùng cái này thành tựu Chân Thần chi vị!
...
Một kích do phất trần đánh ra, giống như một mảnh thần phù mênh mông cuồn cuộn bao trùm xuống, có đạo vận chảy xuôi xen lẫn ở trong!
“Cái phất trần này không tệ, ngươi lại có được đồ tốt rồi.”
Khóe miệng Cố Trường Sinh vẫn có ý cười, coi Doanh Nhiếp như tiên đồng đưa bảo, rất lơ đễnh.
Hắn vung ống tay áo lên, một đạo thanh quang vẩy xuống, hóa thành một vầng trăng bành trướng, ầm vang.
Đám người nhìn xem hoảng sợ không thôi, đây là vô thượng thần thông quyết đấu!
Bất kì một kích nào cũng đang diễn hóa thần thông cực hạn, ẩn chứa lực lượng quy tắc.
Đây chính là biến hóa của Kiếp Kiều cảnh!
Mặc dù tu vi của Doanh Nhiếp cao hơn Cố Trường Sinh một đại cảnh giới, nhưng bây giờ vừa mới bắt đầu đã không có lực lượng.
Bởi vì thực lực Cố Trường Sinh hiện ra quá kinh khủng... Khiến người ta run sợ, có xu thế khiến đạo tâm hắn ta sụp đổ như trước!
Mà trong nháy mắt vầng trăng kia rời xuống, liền phá diệt lực lượng của phất trần, đồng thời không thay đổi, trấn áp về phía hắn ta!
“Vì sao... Hắn căn bản không thiêu đốt thần hỏa, chỉ tùy ý đánh ra một kích lại đáng sợ như vậy.” Doanh Nhiếp không cam lòng.
Thi triển cực tốc, là một môn thân pháp rất đáng sợ, tu luyện tới cực hạn có thể một bước xuyên qua vô số không gian, nhanh chóng tránh đi.
Đồng thời, phất trần sáng lên, có đạo âm tụng kinh, tử khí mênh mông cuồn cuộn che khuất bầu trời, hóa thành một đại ấn, bên trên có một chữ “Đạo” cực kì cổ lão!
Vô số tu sĩ phát giác được khí thế đáng sợ dưới đạo ấn này, trấn áp bốn phương tám hướng, khiến nhục thân của bọn họ suýt chút nữa vỡ toang!
Hơn nữa, lần này Doanh Nhiếp rõ ràng đã thông minh hơn, biết được nhục thân của Cố Trường Sinh đáng sợ, không dám tới gần hắn.
Đối với với loại lực lượng kia, hắn ta cảm giác át chủ bài của mình có ra hết, cũng sẽ bị đánh nát, nên không mạo hiểm.
Bây giờ hắn ta định ỷ vào mình có tu vi cao hơn Cố Trường Sinh, muốn lấy vô thượng thần thông trấn áp hắn!
“Phương đạo ấn này không phải thủ đoạn của Doanh gia, nhưng uy lực lại mạnh hơn rất nhiều Chí Tôn pháp.”
“Cái phất trần này là đạo bảo, theo thực lực của người sử dụng mà biến hóa, đẳng cấp khó lường.”
Cố Trường Sinh nhíu mày, biết rõ cơ duyên của Doanh Nhiếp bất phàm.
Chí Tôn pháp cũng có phân chia.
Huyền Tôn sáng tạo chi pháp, tự nhiên mạnh hơn Chí Tôn bình thường.
Mà trên đó!
Thiên Tôn chi pháp, càng mênh mông khó tả, huyền diệu vô tận!
Có lẽ Doanh Nhiếp đạt được một môn truyền thừa nào đó rất đáng sợ, từ chân hỏa thần bí hình Kim Đan kia có thể thấy được, mơ hồ có thiên địa đại thế giấu ở trong đó, giống như đạo biến thành!
Từng sợi đạo ý phun ra nuốt vào, khiến hắn ta có thể hợp nhất với thiên địa đại thế, trong lúc giơ tay nhấc chân giống như đi theo một mảnh thiên địa.
Dưới phương thiên địa đại thế này, cái phất trần thần bí kia cũng đang không ngừng sáng lên, lực lượng đáng sợ bộc phát, đón đỡ vầng trăng của Cố Trường Sinh.
Dưới thế công này, Bán Thánh sẽ bị tuỳ tiện trấn áp, Thánh Nhân biến sắc!
Cấp bậc đã vượt qua Thánh khí, thần bí khó lường!
“Ghê tởm, hắn chỉ tùy ý đánh ra một kích, ta lại phải toàn lực chống cự...”
“Không thể giao thủ với hắn như vậy được...”
Khí huyết của Doanh Nhiếp quay cuồng một hồi, vẻ mặt càng không cam lòng và kinh hãi, khóe miệng mang theo tiên huyết, bị dư ba chấn thương.
Lúc này vô số tu sĩ cũng cảm nhận được loại đáng sợ này, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Doanh Nhiếp.
Về phần Cố Trường Sinh, bọn họ cảm thấy đây là đương nhiên, hắn nên mạnh như thế.
Nhất là tu sĩ bản thổ, không ngờ mỗi vị trẻ tuổi của Tiên Vực lại kinh khủng đến mức như vậy..
Bọn họ căn bản không thể tin được.