Chương 205: Ở Trước Mặt Cắt Thịt Lấy Máu, Tâm Thần Muốn Nứt, Đạp Thần Sơn Như Giẫm Trên Đất Bằng
Bên trong cổ thành Vọng Nguyệt, từ Phi Tiên Lâu đoạt được Trảm Tiên Chi Thuật, danh xưng là công phạt chi thuật mạnh nhất thời Thái Cổ Tiên Đình!
“Nhục thân thật mạnh!” Sinh vật hình người kịch chấn, không nghĩ tới bảo cụ của mình trực tiếp bị vỡ nát, tâm thần vừa đứt, khóe miệng ho ra máu, còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt đột nhiên trừng lớn!
Trước mắt, một đạo kiếm quang kinh khủng bay tới, đó là một thanh kiếm gãy!
Phốc!
Nó không có cách nào chống cự, trên mặt tràn đầy kinh hãi, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, đầu lâu trực tiếp bay đi.
Sinh vật hình người này phun ra dòng máu màu bạc, sau một khắc ầm vang một tiếng, ngã xuống đất, khí tức hoàn toàn biến mất.
Bao gồm thần hồn, cũng trực tiếp bị chôn vùi!
Tận mắt nhìn thấy một màn này, xung quanh Thần Sơn Ly Thiên đều vang lên một trận hít khí lạnh và kinh hãi.
Những khí tức kinh khủng vừa mới thức tỉnh kia nhanh chóng rút lui như thủy triều, biến mất không thấy gì nữa, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của tất cả mọi người mà thôi.
“Ly Thiên, ngươi mẹ nó lừa ta!”
Ánh mắt của Hận Thiên Tước trừng lớn, như muốn lồi ra, âm thanh phát run, da đầu như muốn nổ tung, quát to một tiếng.
Không chút do dự, thần hồn nó phát run, muốn hỏng mất, hóa thành bóng đen muốn rời khỏi nơi này.
Giờ khắc này, tâm tính của nó cũng muốn nổ rồi!
Ly Thiên Tước đã trêu chọc tới yêu nghiệt kinh khủng, một kiếm miểu sát sinh linh Ngân Huyết Thánh Nhân cảnh hậu kỳ?
Phải biết sinh vật hình người kia là chủng tộc cường đại, có danh xưng vua không ngai, căn bản không tồn tại ở một giới này, trước kia từ Tiên Vực hạ giới, thời kì cổ lão đã có thể tranh phong với tất cả Cổ Hoàng!
Ly Thiên Tước cũng ngây dại, thân thể đang run rẩy, nhìn Cố Trường Sinh, ánh mắt tràn ngập sợ hãi!
“Đồ ăn đến miệng, không thể để ngươi trốn thoát được.” Cố Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt không đổi sắc, lại vung kiếm gãy Đại La lên.
Một kiếm lần nữa rơi xuống, pháp lực rót vào bên trong, căn bản không có bất kì thứ gì có thể ngăn cản phong mang này!
Thấy thế, Hận Thiên Tước hoảng hốt, linh hồn run lên, thi triển bảo thuật, ma uy cái thế, tiếng ô ô như từ Cửu U vọng lại.
Hàng ngàn hàng vạn phù văn hắc vụ đáng sợ bay đến, mỗi một cái đều thô to kinh người, gào thét mà xuống, muốn chống cự!
Nhưng Cố Trường Sinh trực tiếp vận chuyển Trảm Tiên Chi Thuật trên thanh kếm gãy Đại La kiếm, giờ khắc này giống như Chân Tiên cũng có thể chém xuống!
Oanh!
Hắc vụ hoàn toàn không chống đỡ được, bị kiếm gãy Đại La chặt đứt, phốc một tiếng, lực lượng trảm tiên bộc phát, một cái đầu chim to lớn lập tức rơi xuống đất, nhập vào bên trong thần sơn, kích thích ngàn trượng tro bụi!
Xung quanh thần sơn hoàn toàn tĩnh mịch, không dám phát ra bất kì âm thanh gì.
Đám tu sĩ Nhân tộc đi theo, nhìn thấy cảnh tượng này, kích động đến thân thể run rẩy, nhiệt huyết sôi trào, sắc mặt đỏ lên, hưng phấn kêu to.
“Đại nhân vô địch!”
“Tiên Vương áo trắng, cử thế vô địch!”
Trong mắt bọn họ, nam tử áo trắng phía trước, sắc mặt không màng danh lợi, siêu nhiên như tiên.
Một kiếm ra, tồn tại trong cấm khu cũng phải thành thi, đầu lâu trực tiếp rơi xuống đất, rung động đến thần hồn cũng phát run!
“Mặc dù không thể ăn thịt Ngân Huyết Vương tộc Thánh Nhân cảnh, nhưng một thân bảo huyết này cũng là bất phàm.” Cố Trường Sinh gật đầu, Cổ Thần Mục bên cạnh hiểu ý, lấy ra một cái bình ngọc và đao cụ cứng cỏi, bắt đầu lấy máu sinh vật hình người kia!
Sinh linhThánh Nhân cảnh hậu kỳ, chỉ là lực phòng thủ cũng vô cùng kinh khủng, không phải tu sĩ bình thường có khả năng phá vỡ.
Sau khi chết đi, cũng có thánh uy tràn ngập, nếu chưa luyện hóa, tu sĩ bình thường còn chưa tới gần đã trực tiếp nổ tung.
Nhưng thể phách của Cổ Thần Mục cường đại, không có việc gì, đao cụ cũng không bình thường, thần phù lấp lánh, thổi phù một tiếng mở ra.
Dòng máu màu bạc lăn xuống, từng giọt như máu của Thần Linh, ẩn chứa thần tính và lực lượng quy tắc kinh người, óng ánh và chói lọi.
Cố Trường Sinh không dùng đến, nhưng nghĩ đến tỷ đệ Thác Thiên gia có thể dùng đến, liền lấy, hơn nữa nói không chừng sau này sẽ hữu dụng.
Một màn như thế, lại khiến các ngọn thần sơn xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, rất sợ hãi, im lặng.
Không có sinh linh nào có can đảm phát ra âm thanh, cho dù vài tòa thần sơn ở trong chỗ rất sâu cũng hoàn toàn tĩnh mịch.
Sau lưng bọn chúng còn có Hoàng tộc Thái Cổ, nhưng nam tử áo trắng trước mặt lại không thèm đặt chuyện này vào mắt, tự nhiên là có được lực lượng đáng sợ.
Hơn nữa, một thân thực lực này... Cũng quá dọa người, rõ ràng tu vi mới là Hư Thần cảnh đỉnh phong, lại có thể tuỳ tiện giết Thánh Nhân!
Kiếp Kiều cảnh, một bước nhất trọng thiên, Hư Thần cảnh và Thánh Nhân cảnh, ở giữa cách bao nhiêu tầng thiên?
Da đầu bọn chúng đang run lên.
Loại yêu nghiệt cái thế này, hơn ngàn kỷ nguyên cũng chưa chắc đã sinh ra một vị.
Nhưng bây giờ bọn chúng lại gặp được, tất cả mọi người sợ hãi, thậm chí hoài nghi Cố Trường Sinh chính là một vi Tiên Vương chuyển thế!
Hơn nữa!
Không Thiền Giới tuyệt đối không có nhân vật này, khẳng định là từ Tiên Vực hạ giới, thế lực phía sau nhất định kinh khủng đến dọa người!
“Công tử, xong rồi.”
Rất nhanh, Cổ Thần Mục cung kính nói, bên trong bình ngọc đã đầy huyết dịch, đều là phần tinh hoa nhất của tên Ngân Huyết Vương tộc này, một giọt cũng vô cùng đáng sợ, rơi xuống có thể hủy một mảnh sơn mạch!
“Suýt chút nữa đã để tên gia hỏa này chạy, như vậy thật đáng tiếc.”
Sau đó Cố Trường Sinh thu kiếm gãy Đại La lại.
Ngay trước mặt đông đảo Thần Sơn Chi Chủ, tiên đồng sáng lên, vô cùng sáng chói, róc thịt Hận Thiên Tước, phân phần huyết nhục tinh hoa nhất trong đó ra.
Huyết nhục ngũ sắc, ẩn chứa thần tính kinh khủng, trong nháy mắt mở ra, lập tức có một mùi thơm ngát xông vào mũi.
Trong đó huyết dịch sáng chói kinh người, một cỗ khí tức mờ mịt trùng lên, khiến cả tòa cung điện nhiễm lên bảo huy.
“Tại Tiên Vực, muốn ăn thịt hung thú Thánh Nhân cảnh là chuyện rất khó khăn, sẽ dẫn động vạn tộc Thái Cổ tức giận, thế lực bất hủ cũng sẽ kiêng kị..”
Liên Tinh không khỏi khẽ nói, cảm nhận được những bên trong huyết nhục ẩn chứa quy tắc, ở Tiên Vực, bất kì khối thịt nào cũng sẽ dẫn tới tứ phương rung động.
Có rất ít thế lực có dũng khí ăn.