Chương 206: Ở Trước Mặt Cắt Thịt Lấy Máu, Tâm Thần Muốn Nứt, Đạp Thần Sơn Như Giẫm Trên Đất Bằng (2)
Nhưng nếu là Cố gia, vạn tộc Thái Cổ cũng phải ngậm miệng, không dám nhiều lời.
“Tha... Tha mạng...”
“Đại nhân, ta nguyện làm tọa kỵ của ngài, để ngài sử dụng.”
Ly Thiên Tước vừa rồi còn rất kiên cường, lúc này lại vô cùng tuyệt vọng hoảng sợ.
Tâm thần nó bị dọa đến rách ra, tận mắt nhìn thấy dòng họ gần của mình bị cắt thành thịt ăn.
Cảnh tượng này khó mà tưởng tượng, sự sợ hãi, cảm giác tuyệt vọng phóng đại vô số lần, khiến nó phát run.
Thời kì cổ lão, bọn chúng lấy Nhân tộc làm huyết thực, nhưng bây giờ lại ngược lại.
Đến lượt bọn chúng bị xem như đồ ăn!
Nó có thể tu thành Thánh Nhân, tự nhiên không phải hạng người tâm thần nhát gan, nhưng lại sợ chết.
“Tọa kỵ? Ngươi làm gì có tư cách này, chỉ là đồ ăn mà thôi.”
Phốc phốc!
Cố Trường Sinh không để nó nói hết lời, cũng không có ý định buông tha nó, một kiếm chém xuống, đầu chim to lớn lập tức lăn xuống, thần hồn muốn chạy trốn, kiếm quang phóng đi, chôn vùi tất cả.
Đến tận lúc này.
Đầu Ly Thiên Tước bỏ mình, Cố Trường Sinh cũng không buông tha huyết nhục của nó.
Sau đó, mặt khác hai tên sinh linh trốn về thần sơn cũng bị Thần Sơn Chi Chủ xuất thủ, trấn áp, đưa đến trước mặt Cố Trường Sinh, khẩn cầu hắn đừng đánh đến những thần sơn còn lại.
Oan có đầu nợ có chủ.
Bọn chúng không rõ ràng ngọn nguồn, đã bị tai bay vạ gió.
Tại chỗ rất sâu, thậm chí có mấy vị Thánh giả Nhân tộc xuất hiện.
Trong đó một vị cổ lão có thể chất cường đại, tu vi Thánh Nhân cảnh.
Một đám tu sĩ ở Trung Châu rung động, sau đó không thể tin được, có người còn rơi lệ.
Năm đó, ở Không Thiền Giới, vị Thánh Nhân này là tồn tại vô địch, che chở mấy đời Nhân tộc, sau đó không tìm thấy cơ hội kéo dài mạng sống, cũng không phi thăng, kéo dài hơi tàn đến viễn cổ thần sơn, một mực ngủ say.
Cũng từng phát động hắc ám náo động, vì muốn trường thọ, thôn phệ vô số sinh mệnh ở mấy châu, kết quả như vậy khiến rất nhiều tu sĩ khó chịu, trong lòng đau buồn.
Bọn họ vẫn cho là bên trong thần sơn chỉ có dị tộc, không nghĩ tới còn có Nhân tộc tồn tại.
“Đại nhân đến từ Tiên Vực, lai lịch đáng sợ đến dọa người, chắc là một trong mấy thế lực cổ xưa nhất.” Vị Thánh giả Nhân tộc cổ lão này cung kính nói, dẫn Cố Trường Sinh đi lại quanh thần sơn, để Cố Trường Sinh nhìn xem có thần dược, linh quả, hoặc là thần tài gì đó muốn hái không.
Những thần dược được trồng trong thần sơn đều đã có rất nhiều năm tháng, thần huy bao phủ, mùi thơm ngào ngạt, ngoại giới rất khó nhìn thấy.
Một vài thần dược còn không gặp được ở Tiên Vực, là thứ đặc biệt ở Không Thiền Giới.
Cố Trường Sinh gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, đối phương không đề cập đến nguyên nhân không muốn phi thăng, hắn cũng không hỏi nhiều, mỗi người có chí hướng khác nhau.
Tại Không Thiền Giới là tồn tại vô địch, đến Tiên Vực, nếu như muốn gia nhập thế lực khác, được che chở, thì phải tiếp nhận phân công thật lâu.
Nếu phi thăng không tốt, nói không chừng còn có nguy hiểm chết chóc.
Chẳng bằng vô địch ở giới này, tùy ý tự tại.
Cố Trường Sinh đi lại trong viễn cổ thần sơn, như giẫm trên đất bằng, vị Thánh giả Nhân tộc này đi theo, trên cơ bản đã xem tất cả các tòa thần sơn.
Ví dụ như Thần Tuyền, hắn cũng không biết rõ lai lịch, trong đó có thần phù chảy xuôi, có thất thải mờ mịt, vô cùng bất phàm.
Cố Trường Sinh trực tiếp dùng đại pháp lực thu đi, chuẩn bị sau này pha trà uống.
Vị Thần Sơn Chi Chủ kia không dám có ý cự tuyệt, còn nở nụ cười, tự mình đưa tiễn!
“Đại nhân, sau này nếu rảnh rỗi, ngài nhớ đến đây làm khách nhé!”
Lời của ông ta khiến một đám tu sĩ Nhân tộc rung động, miệng lưỡi phát khô.
Đây là Thần Sơn Chi Chủ mà bọn họ quen thuộc, mỗi một vị đều nở nụ cười đón tiếp, sau đó cung kính đưa tiễn!
“Nếu chuyện này bị hậu bối biết được, tuyệt đối sẽ lưu truyền rung động vô số năm, ngày hôm nay, một vị Tiên Vương áo trắng từ thiên ngoại mà đến, chân đạp một đám viễn cổ thần sơn, các sinh linh cấm khu im lặng không dám nói!”
Một lão giả kiến thức bất phàm cảm thán, nhưng nhớ tới không bao lâu nữa thiên địa này sẽ đại biến, đoán chừng đám Thần Sơn Chi Chủ này cũng khó có thể tự vệ.
Nhưng tu vi càng thấp, càng không có ảnh hưởng nhiều.
Không Thiền Giới Quy Khư, cũng không có nghĩa sẽ hủy diệt toàn bộ sinh linh.
Tốt xấu gì trời xanh còn có đức hiếu sinh.
Chỉ là sau này quy tắc sẽ thay đổi, không thích hợp tu luyện, cũng khó có thể đi vào cảnh giới cao thâm, một vài loại vật chất biến mất, dần dần đi về hướng khô kiệt suy bại.
Sau đó.
“Cái gốc trà này...” Ánh mắt Cố Trường Sinh khẽ nhúc nhích, dừng chân trước một tòa thần sơn tràn ngập hắc vụ, vị Thánh giả Nhân tộc di theo cũng nhíu mày, trên mặt có ý kiêng kị.
Hơn nữa, đây là cấm khu duy nhất không có sinh linh hiện thân.
Chỗ vách núi phía trước, trong khe hở có một gốc trà nhỏ thất thải phấp phới, đạo vận chảy xuôi, mỗi lá trà đều có hình dạng khác biệt, chừng chín lá!
Hình như có một cái cổ chung, khẽ run lên, có tiếng chuông vang vọng, khiến người ta có cảm giác như thể hồ quán đỉnh!
Hình như có một đại đỉnh, lúc chấn động, có đạo văn buông xuống, ẩn chứa đại đạo khí thế, khiến tâm thần người ta hợp nhất, thần hồn linh hoạt kỳ ảo!
Như có một thanh thần kiếm, lúc rung động, có từng sợi kiếm quang cuồn cuộn mà ra, ẩn chứa khí tức kiếm đạo!
...
“Đây là cây trà ngộ đạo sao? Hay là bồi dưỡng cho người ta?” Cố Trường Sinh cười khẽ, coi trọng, bàn tay bao trùm xuống, hóa thành kim sắc, thần phù xen lẫn, hỗn độn khí lượn lờ, như là bàn tay của Thần Linh, muốn lấy đi.
Trong đám khói đen che phủ ngọn thần sơn này, hình như có âm thanh không cam lòng và tức giận vang lên, nhưng lại không dám có động tác, gắt gao đè nén.
Thánh giả Nhân tộc lắc đầu nói, “Đại nhân, nghe nói chủ nhân nơi này cũng là tồn tại từ Tiên Vực phá giới mà đến, nhưng đã bị trọng thương, tu vi rơi xuống rất nhiều, nhưng tuyệt đối là tồn tại kinh khủng nhất trong tất cả các ngọn thần sơn ở đây, không ai dám trêu chọc.”
Cố Trường Sinh cũng không thèm để ý, ánh mắt rơi vào trong ngọn thần sơn, tiên đồng sáng chói, thấy rõ tất cả, sau đó nói, “Sinh vật hình người, không thể ăn được, đáng tiếc...”
Nghe vậy, âm thanh trong hắc vụ lập tức thu liễm, không có bất kì âm thanh nào truyền ra nữa, hiển nhiên rất kiêng kị lời này.
Thấy thế, Thánh giả Nhân tộc cũng không nhịn được yên lặng.