Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 207: Thái Thượng Đạo Tổ Chi Thuyết, Hình Thức Ban Đầu Của Thần Thông Ngôn xuất pháp tùy

Chương 207: Thái Thượng Đạo Tổ Chi Thuyết, Hình Thức Ban Đầu Của Thần Thông Ngôn xuất pháp tùy


Cố Trường Sinh đi một vòng trong mảnh viễn cổ thần sơn này, mang tất cả những thứ hắn coi trọng đi, tự nhiên cũng bao gồm gốc ngộ đạo trà kia.
Chín cái lá cây, mỗi một lá đều có đạo vận chảy xuôi, ngoại hình không giống nhau, có ngộ đạo chi ý rủ xuống.
Nhưng ý định của Cố Trường Sinh rất đơn giản, cũng không phải cần vật này, đối với hắn mà nói, lĩnh ngộ đơn giản giổng như ăn cơm uống nước vậy... Thuần túy chỉ muốn mang về, dùng để ngâm trà uống thôi.
Lúc rời khỏi mảnh thần sơn này, một đoàn Thần Sơn Chi Chủ xuất hiện, thân ảnh mơ hồ, sương mù màu xám bao phủ, khí tức áp bách thiên địa, đứng ở cửa núi cung tiễn, trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Về phần Thần Sơ Ly Thiên đã bị Cố Trường Sinh san bằng, hóa thành một vùng phế tích.
Trong đó chợt có một khối gạch ngói vụn tỏa ra thần phù lấp lóe, chứng minh một thời đại đã từng phồn hoa cường đại.
Người chết, đương nhiên sẽ không được tiếp tục xử lý nữa.
“Cung tiễn đại nhân!”
Sau đó, một đám Thần Sơn Chi Chủ cùng nói, cảm giác hãi hùng khiếp vía khi Cố Trường Sinh đến đây.
Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, vẻ mặt tự nhiên, dẫn theo Liên Tinh, Cố Khuynh Nhi, Cổ Thần Mục rời đi.
Sau lưng một đám tu sĩ Trung Châu đi theo, dáng vẻ vinh dự, trong lòng cảm khái.
May mắn có vị đại nhân trẻ tuổi đến từ Tiên Vực này, đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt nhìn thấy viễn cổ thần sơn thần bí và cường đại.
Không thể không nói, chuyện hôm nay sẽ oanh động toàn bộ Trung Châu, thậm chí các địa khu xung quanh, khiến thiên hạ phải sợ hãi, vô số tu sĩ hãi nhiên.
Những tu sĩ cũng đi đến viễn cổ thần sơn cảm thêm kích động hưng phấn, giọng nói hào hùng kể cho các tu sĩ còn lại nghe về cảnh tượng xảy ra lúc đó.
Các tu sĩ nghe vậy, trong lòng đại chấn.
Một người một kiếm một bạch y, trấn áp một mảnh viễn cổ thần sơn, tất cả sinh linh cấm khu im lặng không nói!
Lời đồn liên quan tới “Tiên Vương áo trắng”, những chuyện hôm nay xảy ra, tất cả đã được ghi vào điển tịch của Không Thiền Giới!
Trở về Trung Châu, Cố Trường Sinh vừa thu dọn những sở học bây giờ, chờ viên hạt giống thần hỏa mà các tộc lão nói xuất thế, vừa gọi tỷ đệ Thác Thiên gia đến.
“Đây là tinh huyết Ngân Huyết Vương tộc đã được luyện chế thánh uy bên trong rồi, Thác Thiên Chí Thánh để ta trông nom các ngươi, đương nhiên ta sẽ không quên.” Cố Trường Sinh cười khẽ, đưa bình ngọc đựng tinh huyết cho tỷ đệ hai người, còn Cố Khuynh Nhi, Liên Tinh, Cổ Thần Mục, căn bản không dùng đến.
Sau lưng Cố Khuynh Nhi là Cố gia, từ nhỏ đến lớn không thiếu tài nguyên tu luyện.
Sau lưng Liên Tinh cũng là Vạn Đạo Thương Minh và Phù Đồ, tài nguyên tu luyện cũng không kém.
Còn Cổ Thần Mục, lúc trước đã đưa tinh hạch cho hắn ta, đến bây giờ hắn ta còn chưa hấp thu xong.
“Đa tạ công tử, đại ân đại đức của công tử, Ngọc Linh vĩnh thế không quên!”
Giọng nói của Thác Thiên Hạo Miểu và Thác Thiên Hạo Miểu khẽ run, cảm kích nói.
Thấy thế, các tộc lão của Thác Thiên gia tộc đứng phía sau hai người cũng đầy biết ơn, nước mắt tuôn đầy mặt, rất kích động.
Thác Thiên gia tộc suy bại đến tận bây giờ, mặc dù thiên phú của hai tỷ rất cường đại.
Nhưng luôn thiếu tài nguyên tu luyện, chuyện này cũng khiến căn cơ của hai người họ kém người cùng thế hệ một đoạn.
Tinh huyết của Ngân Huyết Vương tộc Thánh Nhân cảnh, còn là bộ phận thuần túy nhất.
Không cần nhiều lời, một bình bảo huyết này có giá trị liên thành, không cách nào đoán được, đủ để vô số tu sĩ điên cuồng, đôi mắt đỏ lên.
Rất nhiều lão quái vật cũng phải ghen ghét!
Bình bảo huyết này hoàn toàn có thể đền bù căn cơ thiếu hụt của hai người họ những năm gần đây, thậm chí viễn siêu.
Phần ân tình này, càng khó mà báo đáp.
Hai người cũng không nắm chắc có thể thành tựu Thánh Nhân cảnh không.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh tự nhiên, khoát tay nói, “Được rồi, ở trước mặt ta không cần câu nệ như vậy, ta không phải người hống hách gì. Ta cũng không trông cậy sau này các ngươi có thể hồi báo ta cái gì, chỉ là không thẹn với lương tâm, tâm cảnh bằng phẳng thôi.”
Thấy vẻ mặt Cố Trường Sinh rất tự nhiên, trong lòng Thác Thiên Hạo Miểu và Thác Thiên Ngọc Linh càng thêm khâm phục say mê.
Đây chính là sự khác nhau giữa vô thượng thiên kiêu và bọn họ.
Rõ ràng tuổi tác của hai người còn lớn hơn Cố Trường Sinh, tại Trung Châu cũng là thiên tài trẻ tuổi cực kì chói mắt, nhưng trước mặt hắn, cho dù là phương diện nào cũng có cảm giác yếu kém đến bụi bặm.
Sau đó Cố Trường Sinh cho mấy người lui ra, có chuyện gì thì có thể tới tìm hắn.
Trong thời gian này, hắn sẽ không rời Không Thiền Giới.
Thế giới hạt giống dính dấp đến nhân quả không nhỏ.
Hiện nay Cố Trường Sinh cân nhắc đến chuyện, tại Chân Thần Cảnh thiêu đốt thần hỏa, nhưng trong thời gian ngắn lại khó tìm thấy con đường nào.
Hắn cũng cân nhắc đến chuyện dựa theo lời nói của các lão nhân trong tộc, dung hợp hạt giống chân hỏa, nhưng con đường này, hắn luôn cảm giác còn thiếu thứ gì đó.
“Trong thiên môn mở một phương thế giới, đưa chân hỏa vào trong đó, có thể cùng hỗn độn diễn hóa vạn vật, phương pháp này rõ ràng là tạo ra hỏa chủng của bản thân...” Cố Trường Sinh thầm nói, sau đó lại lắc đầu, bị ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc.
Hắn bắt đầu cân nhắc đến tính khả thi của chuyện này.
Cũng có tu sĩ không dung hợp hạt giống thần hỏa, nhưng như vậy chiến lực sẽ kém một mảng lớn, cảnh giới tăng lên cũng vô dụng.
Thần hỏa, đó cũng là thủ đoạn này.
Sau đó, hắn tạm thời gác ý tưởng này lại.
Cố Trường Sinh lấy ra cây phất trần đoạt được từ chỗ Doanh Nhiếp ra, chất liệu rất kì lạ, vô cùng nhẹ, trên chuôi còn có đạo vận chảy xuôi, rõ ràng là do rất nhiều loại đạo kim huyền diệu dung hợp mà thành.
Hơn nữa bên trong phất trần có một loại bình tâm tĩnh khí, công hiệu giống như Bồ Đề Minh Kính Pháp, có thể khiến tâm thần nhập định, lâm vào trạng thái lĩnh ngộ.
Lúc ấy.
Doanh Nhiếp càng thông qua cái phất trần này mà phát huy uy lực lớn, xuất hiện một hư ảnh đạo nhân, một chữ “Trói” thần thông, đã trấn trụ tứ phương, lâm vào vũng lầy.
Cố Trường Sinh tạo ra dị tượng, hỗn độn sinh Thanh Liên, mặc dù cũng có hiệu quả định trụ, nhưng cũng không thần kì như chữ “Trói” này.
Lực lượng phong trấn giam cầm bên trong Thiên Thư Thần Sách cũng không quỷ dị khó lường như chữ “Trói” này, trên cơ bản chính là bộc phát trong nháy mắt, khiến người ta khó mà phòng bị.
Hắn cảm thấy đây có lẽ là một loại thần thông ngôn xuất pháp tùy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất