Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 213: Thập Đại Mỹ Vị Của Tiên Vực, Túy Tiên Đảo, Thoải Mái Tùy Ý

Chương 213: Thập Đại Mỹ Vị Của Tiên Vực, Túy Tiên Đảo, Thoải Mái Tùy Ý


Sau đó không kịp chờ đợi mò đến thịt cá, ăn đến khóe miệng còn dính linh khí, thần quang vạn trượng, ráng lành từng sợi, không ngừng rủ xuống.
Trong viện lạc giống như tụng hát lên đạo âm.
Phối hợp với huyết nhục của hung thú Thánh Nhân cảnh, thế gian hiếm có lộc ăn như vậy.
Cố Trường Sinh ăn vài miếng, cảm nhận được có một tia lực lượng quy tắc hòa tan vào thân thể, nhưng đối với hắn mà nói cũng không cái tác dụng gì, sau đó hắn gật đầu tán thưởng, “Mùi vị kia đúng là thế gian khó tìm, không hổ là Long Cốt Ngư. Nhưng không biết thịt Chân Long và và thịt cá này có khác nhau không?”
Nghe vậy, ma nữ liếc hắn một cái nói, “Thịt Chân Long sao? Cho dù là Tiên Vương cũng không dám nói ra lời này, công tử thật có can đảm nghĩ.”
Cố Trường Sinh cười nói, “Vì sao không thể nghĩ, nếu như sau này gặp được Chân Long, cũng có thể thử một chút.”
Ma nữ lại nghiêm túc nhìn hắn vài lần, cảm thấy lời này giống như không phải không có khả năng.
Chân Long, đó là một trong những sinh vật mạnh nhất trên thế gian này.
Nhưng nhục thân của tên gia hỏa này cũng là từ cổ chí kim, không người có thể đụng.
Lúc này, những người còn lại ăn mấy miếng cá vào trong bụng.
Lập tức cảm nhận được không huyết khí không có gì sánh kịp đang chảy xuôi trong cơ thể, tẩm bổ toàn thân, sau đó từng mảnh thịt Long Cốt Ngư tan rã trong nháy mắt.
Ầm ầm!
Giống như tiếng thiên lôi vang lên, xương cốt và cơ bên ngoài thân thể nổ tung.
Huyết khí cuồn cuộn như rồng, càng như lang yên, từ đỉnh đầu bọn họ xông ra, xoay quanh trên trời.
Chỉ một miếng, lực lượng khí huyết và nhục thân đã tăng lên không ít.
Hai mắt Cố Khuynh Nhi không khỏi tỏa sáng, nói, “So với thịt Thánh Nhân còn tốt hơn nhiều, hơn nữa càng thích hợp cho tu sĩ luyện hóa, rất ôn hòa.”
“Đáng tiếc, luôn cảm giác thiếu cái gì đó.”
Cổ Thần Mục chép miệng một cái.
“Đúng lúc, chỗ ta còn có rượu.” Ma nữ mỉm cười.
Nói xong, không biết lấy một vò rượu từ chỗ nào ra, vừa mở nắp đã có thần hi chảy xuôi, mùi rượi vô cùng nồng đậm khiến người ta say mê.
Hiển nhiên, đây không phải rượu thường, mà chính là tiên tửu của Tiên Vực, không biết cất từ vật gì, cực kì bất phàm.
Còn chưa uống, chỉ vừa ngửi đã khiến tâm thần người ta hơi say, ngu ngơ buồn ngủ.
Ánh mắt Cố Trường Sinh không khỏi sáng lên, nhìn về phía ma nữ nói, “Rượu này, là ngươi cất?”
Ma nữ mỉm cười, không trả lời, chỉ nói, “Nếu công tử muốn uống, sau này ta sẽ chuyên vì ngươi mà cất.”
Lời nói lớn mật như thế, lập tức khiến hai người Cố Khuynh Nhi và Liên Tinh phóng ra địch ý, nhìn chằm chằm nàng ta.
Cố Trường Sinh lơ đễnh, cười khẽ, “Có gì không thể?”
Ma nữ rót đầy rượu cho hắn.
Mùi rượu nồng đậm mùi xông ra, bốn phương tám hướng tràn ngập tiên vụ.
Thác Thiên Hạo Miểu và Thác Thiên Ngọc Linh chỉ ngửi thấy mùi rượu này đã ngã ra đất, say dài không tỉnh.
“Rượu ngon rượu ngon, một ngụm vào trong bụng, vũ hóa phi tiên.”
Cố Trường Sinh uống một hơi cạn sạch, không khỏi cười to mấy tiếng, vươn người đứng dậy, áo trắng xuất trần, thoải mái tùy ý.
Bên người một cỗ tiên ý xuất hiện, như muốn phi thăng mà đi.
Ma nữ mỉm cười, rượu này có tên là Túy Tiên Đảo.
Thấy thế, đám người không khỏi hiếu kì muốn biết đây là rượu gì, rót ra, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Mà Cố Khuynh Nhi chỉ lướt qua một ngụm, đã không tiếp nhận được lực lượng ẩn chứa trong rượu, hai mắt u ám, trực tiếp ngã xuống đất.
“Khuynh Nhi nha, lực lượng này, không thể được...” Cố Trường Sinh cười một tiếng, tuyệt đối không ngoài ý muốn với chuyện này.
Tại cảnh giới này, ngoại trừ hắn ra, trên thế gian còn ai có thể uống một ngụm mà không say chứ?
“Sức lực của rượu này thật lớn...” Đôi mắt Cổ Thần Mục trừng lớn.
Hắn ta là Hoàng Kim Cổ Thần, vậy mà một ngụm liền say, đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn ta, sau đó ầm vang một tiếng rơi xuống đất, khiến viện lạc vang lên một tiếng thật lớn.
Nếu không phải Cố Trường Sinh xuất thủ phong bế tứ phương, thì cả tòa viện lạc này đã bị đập nát rồi.
Rất nhanh, mùi rượu tỏa ra bốn phía, bao gồm cả Liên Tinh và Doanh Nhiếp cũng phù một tiếng ngã xuống đất, không tiếp nhận được một ngụm.
Rượu này, giống như một ngụm có thể say cả tiên vậy.
“Tửu lượng của công tử thật giỏi.” Ma nữ không khỏi tán thưởng nói.
“Cầm kiếm hồng trần đã là điên, có rượu bình thản bước lên trời. Đùa giỡn sao trời chọc nhật nguyệt, say nằm đám mây cười nhân gian.”
“Ngự kiếm thừa phong lai, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên.
Một uống cạn giang hà, lại uống thôn nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên.”
Cố Trường Sinh nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái, bỗng nhiên cười một tiếng, nhớ tới một câu thơ mình rất thích ở kiếp trước, không kìm chế được khẽ ngâm nga.
Dứt lời, một cỗ kiếm ý chọc trời từ trên người hắn phóng ra, xùy một tiếng trực tiếp phá vỡ bầu trời phía xa, khiến vô số lão đồ cổ kinh sợ.
Sau đó, Cố Trường Sinh lại ngửa đầu uống mấy ngụm tiên tửu vào trong bụng, áo trắng ướt nhẹp, có chút say.
“Hay cho một câu duy ta Tửu Kiếm Tiên.”
Trong mắt ma nữ lóe lên dị sắc, hào quang chớp động, bỗng nhiên có chút lý giải suy nghĩ của Diệp Minh Nguyệt.
Nếu gặp được nam tử như thế, không có nữ nhân nào không động tâm, đến nàng ta cũng không ngoại lệ.
“Ngươi không uống sao?” Cố Trường Sinh nghiêng đầu nhìn nàng ta, khóe miệng lộ ra ý cười.
Ma nữ lập tức hoa dung thất sắc, vội vàng nói, “Ta không thể uống rượu này.”
Nhưng mà.
Cố Trường Sinh đã đưa bát đến bên miệng nàng ta, sau đó dùng lực, hỗn độn khí chấn động, rượu lập tức rơi xuống.
“Không tốt...” Ma nữ trừng lớn mắt, chấn kinh, khẽ nhếch miệng, sau đó mùi rượu tràn ngập, không bao lâu cũng bắt đầu say.
Một đêm này, tất cả mọi người đều say.
...
Hôm sau, Liên Tinh là người đầu tiên tỉnh lại, đã thấy ma nữ cắn răng, sắc mặt đỏ lên, bước chân mất tự nhiên từ phòng của Cố Trường Sinh đi ra.
Vẻ mặt của nàng cũng trực tiếp thay đổi.
Sao nàng ta còn không rõ đêm qua hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì được?
“Ma nữ này, dám...”
Sát khí ngập trời quét ra, khiến đám người Cổ Thần Mục còn đang ngáy o o bừng tỉnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bọn họ mờ mịt.
“Không thú vị, hừ.” Nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Liên Tinh, ma nữ lại lộ ra mấy phần đắc ý, sau đó hừ nhẹ một tiếng, triển khai cực tốc, rất nhanh đã rời khỏi viện lạc.
Đằng sau, Liên Tinh đằng đằng sát khí, trực tiếp truy sát, vô cùng phẫn nộ! _


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất