Chương 218: Diệp Hạo Kích Động, Thiên Mệnh Sở Quy? Một Chưởng Nghiền Ép
Đám người này, thân phận bất phàm, hơn nữa trước đó chưa từng gặp.
Nhưng xung quanh bọn họ có một tòa lồng giam biển lửa bao phủ, là bí bảo cường đại.
Hỏa diễm hóa thần phù, tản mát ra xung quanh, hình thành sương mù, có thần uy kinh khủng, ngăn cản bước chân của bọn họ.
Nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn rất lạnh nhạt, không thèm để ý, ánh mắt rơi vào cung điện thanh đồng bạch ngọc phía trước, giống như đang chờ đợi cái gì.
Về phần hai người khác, Cố Trường Sinh rất quen thuộc.
Một người chính là Đạo Cực Tiểu Thánh Quân bị hắn chém ra một đạo kiếm quang mà bị trọng thương ở mười vạn đại hoang, bây giờ vẻ mặt hắn ta âm trầm lạnh lùng, nhìn chằm chằm một người khác.
Người này, chính là Diệp Hạo, vẻ mặt hắn ta cực kì không cam lòng và phẫn nộ.
Hai người này đang tranh luận trước cung điện bạch ngọc thanh đồng, Diệp Hạo không cam lòng nói, “Vừa rồi nếu không phải ta hành động, làm sao ngươi có thể vây khốn bọn họ, bây giờ lại muốn qua sông đoạn cầu?”
Ngoài ra, còn một nhóm người đến từ Tiên Vực nữa, nhưng vẻ ngoài vô cùng chật vật, toàn thân mang thương, bị lửa thiêu bỏng, không ít người đã ngã xuống đất.
Đạo Cực Tiểu Thánh Quân nghe vậy lạnh lùng nói, “Ngươi có thể giúp ta sao? Nếu như không có Viêm Tôn tiền bối phía sau ngươi, ngươi chỉ là tên phế vật mà thôi.”
Nghe vậy, Diệp Hạo run lên, không cam lòng, thậm chí trên mặt đã hiện lên vẻ dữ tợn.
Người này đã nhiều lần mắng hắn ta là phế vật!
Tượng đất còn có biết tức giận nữa!
Lúc này, Viêm Tôn ở trong giới chỉ không ngừng khuyên giải hắn ta, nhưng không có tác dụng gì.
Đôi mắt Diệp Hạo dần đỏ bừng, hô hấp thô trọng, giống như điên dại.
Nếu không có đám thiên kiêu Tiên Vực hạ giới mà tới này.
Diệp Hạo vẫn sẽ xuôi gió xuôi nước, ngoại trừ ba năm trước đây bởi vì Viêm Tôn mà tu vi rút lui ra, thời gian sau đó giống như bật hack, hô mưa gọi gió ở Trung Châu.
Thế hệ trẻ tuổi bội phục, thế hệ trước cũng cảm thán, “Sinh con phải như Diệp Hạo!”
Vô số thiên kiêu chi nữ ưu ái, duỗi ra cành ô liu với hắn ta.
Đến thế lực ở Tiên Vực cũng xem trọng hắn ta, dự định tiếp dẫn hắn ta đi lên tu hành.
Nhưng tất cả những thứ tốt đẹp này đã biến mất, một ngày kia, một vị hoàng kim cự nhân đạp thiên mà đến, nữ tử áo trắng một kiếm chém chết người hộ đạo của hắn ta!
“Đạo Cực Tiểu Thánh Quân...” Diệp Hạo nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Tất cả mọi người như xem trò vui, nơi đây ngoại trừ hắn ta, những người còn lại đều đến từ Tiên Vực hoặc là thế giới thần bí nào đó, sinh ra đã cao cao tại thượng.
Oanh!
Lúc này, một trận khí tức bành trướng mênh mông từ trong cung điện bạch ngọc thanh đồng truyền đến, ánh lửa ngút trời, vô cùng sáng chói.
Tất cả mọi người không khỏi biến sắc, đám tu sĩ vẻ mặt vốn lạnh nhạt cũng lộ ra vui mừng.
“Đúng là khí tức của Thái âm Chân Hỏa.”
Nữ tử mặc váy dài tinh xảo cũng gật đầu nói, “Nhân cơ hộ này đi vào đi.”
Nói xong, trên người nàng hiển hiện một tầng ánh sáng nhạt, như là phù văn, trong khoảnh khắc, đã hóa giải lồng giam biển lửa trước mặt, tiến lên một bước.
Đám tu sĩ còn lại cũng đi theo, đi về phía cung điện bạch ngọc!
“Thái Hư Thần Tộc!”
Đạo Cực Tiểu Thánh Quân chú ý tới thủ đoạn của bọn họ, không quan tâm đến Diệp Hạo nữa, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Thái Hư Thần Tộc, chính là một trong những chủng tộc thần bí nhất của Tiên Vực.
Số lượng cực kì thưa thớt.
Ở toàn bộ Tiên Vực cũng không vượt qua một vạn người, mỗi tộc nhân đều vô cùng cường đại, nghe nói đều có Chí Tôn chi tư.
Đạo Cực Tiểu Thánh Quân là truyền nhân của Đạo Cực thánh viện, đương nhiến hắn ta có thể cảm nhận được, nữ tử mặc váy dài tinh xảo này chính là người của Thái Hư Thần Tộc, tu vi là Hư Thần cảnh đỉnh phong, chưa dung hợp hạt giống thần hỏa.
Về phần đám tu sĩ trẻ tuổi còn lại đều là thế lực phụ thuộc.
Hư không bỗng nhiên run rẩy, cự lực kinh khủng suýt nữa xé nát hư không!
Ầm ầm!
“Tránh ra!”
Vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, quát khẽ.
Một thủ ấn vô cùng to lớn, giống như ngọn núi phủ xuống, thái hư thần ý chảy xuôi trên đó, hóa thành vô số phù văn, uy năng ngập trời!
Chỉ một luồng khí tức, đã khiến hư không run rẩy, không thể thừa nhận cỗ ba động này, chín cái trụ thanh đồng khác cũng khẽ run, bộc phát hỗn độn thủy triều!
Khe nứt có thủy triều xông ra, chính là do chín cái trụ này tạo ra!
Bên người nàng, các tu sĩ trẻ tuổi cũng bắt đầu động thủ, thanh lý xung quanh, để phòng có người quấy rầy.
“Đúng là người cuồng vọng.”
Đạo Cực Tiểu Thánh Quân hừ lạnh một tiếng, đối phương không thèm để ý đến hắn ta, trực tiếp một chưởng bao trùm xuống, thái độ khinh miệt như thế, khiến hắn ta rất bất mãn.
Hạt giống chân hỏa trong cung điện bạch ngọc thanh đồng kia, hắn ta cũng là tình thế bắt buộc.
Hắn ta có thể thông qua biện pháp nghịch thiên, lại dung hợp một hạt giống thần hỏa, đến lúc đó thực lực tuyệt đối sẽ tăng lên rấtnhiều.
Oanh!
Phía sau hắn ta xuất hiện một thân ảnh hùng vĩ màu vàng óng, giống như một vị Thần Vương trẻ tuổi, toàn thân thiêu đốt, sợi tóc sáng chói, cũng vỗ tới một chưởng, như hãn hải mãnh liệt, bao phủ phía trên di tích.
“Đạo Cực thánh viện kim thân bất diệt pháp?”
Dường như nữ tử của Thái Hư Thần Tộc có chút kinh ngạc, sau đó cũng không thèm để ý, một chưởng này tiếp tục bao trùm xuống, giống như có thể hủy diệt một phương thế giới.
“Thái Hư Phúc Giới Ấn.”
Cố Trường Sinh đứng trong hư không nhìn một màn này, ánh mắt lóe lên, trong khu tử tù ở cổ thành Vọng Nguyệt, đối thủ của Cổ Thần Mục chính là một vị Thái Hư Thần Tộc.
Lúc ấy xuất thủ thần thông, chính là một thức này.
Nhưng nữ tử này rõ ràng cường đại hơn rất nhiều, trong đó thái hư thần ý chảy xuôi, từng sợi buông xuống, nặng nề như vạn quân, khí thế không kém gì hỗn độn khí!
Trên mặt Đạo Cực Tiểu Thánh Quân không khỏi hiển hiện chấn kinh.
Mặc dù nữ tử này chỉ là Hư Thần cảnh đỉnh phong, thấp hơn hắn ta một đại cảnh giới.
Nhưng thực lực lại kinh khủng như thế, chỉ bằng lực lượng một chưởng ấn đã có thể tuỳ tiện hủy diệt kim thân bất diệt pháp của hắn ta!
Thân ảnh hùng vĩ màu vàng óng trực tiếp phá nát, hắn ta chật vật vội vàng lướt ngang sang bên cạnh, nhưng vẫn bị quẹt vào nửa người, miệng phun tiên huyết, lập tức kịch liệt đau nhức, cảm giác xương cốt gãy không ít.
Ầm ầm!