Chương 87: Thiên Kiêu Xếp Hạng Ba Của Tộc Giác Long, Liếc Mắt Chấn Thương, Kiếm Gãy Giấu Trong Đá
“Không ngờ Trần lão còn mang cả cây đao này đến! Ông ấy chuẩn bị quá đầy đủ!”
“Đúng vậy, đây là đao cắt đá nhiều thế hệ của Trần gia, đã nhiễm rất nhiều khí tức của kỳ thạch, đối với nguyên thạch có nguồn gốc giống nhau, thì đều có hiệu quả phong trấn đặc biệt.”
Rất nhiều tu sĩ nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây đao đen như mực kia.
Cây đao này đã chứng kiến rất nhiều kì tích được tách mở.
Ong!
Giống như cảm nhận được vận mệnh sắp bị cắt mở của mình, tảng đá màu xám bình thường kia đã bắt đầu rung động!
Trời sinh vạn vật đều có linh tính!
Một tảng đá cũng giống như thế.
Cho nên thời kỳ rất cổ xưa, mới có một vị vô thượng Thạch Linh nào đó đại náo Tiên Đình!
Xung quanh phố chợ tụ hội hơn ngàn tên tu sĩ, ánh mắt không hề chớp một cái, nhìn chằm chằm vào đó, cũng rất tò mò bên trong là cái gì.
Đương nhiên, cũng có hạng người sinh lòng tham.
Nhưng lúc nhìn thấy Cố Trường Sinh, lại bóp tắt suy nghĩ này!
Đây cũng không phải thứ bọn họ có thể mơ ước!
Mà lúc này, còn có rất nhiều tu sĩ nghe nói chuyện này, đang chạy đến đây.
Rất nhiều lão giả, đại nhân vật cũng ở bên trong.
Cổ thành Vọng Nguyệt kéo dài mấy vạn dặm, số lượng tu sĩ có thể xưng vô số.
Bây giờ nhận được tin tức cũng chỉ là số ít mà thôi.
“Trần lão sắp cắt!”
“Tảng đá này khiến nhiều người tranh đoạt như vậy, rốt cuộc bên trong ẩn chứa cái gì?”
Rất nhiều tu sĩ chờ mong, trong đó còn có không ít thân ảnh dị tộc, đều là từ trong thành chạy tới.
Đến Cố Trường Sinh cũng lộ ra ánh mắt hiếu kì.
Hắn cũng không thấy rõ thứ bên trong là cái gì.
Ánh mắt Trần lão trầm ổn, khí tức phun trào, bắt đầu hạ đao.
Răng rắc!
Đao hạ xuống lần đầu tiên, một tầng đá rơi xuống!
Một vòng kiếm ý thấu xương bộc lộ ra ngoài...
Tứ chi của rất nhiều người phát lạnh, cảm thấy có một thanh kiếm vô hình vừa đi qua mình!
“Nguyên thạch bao vây, nhìn không rõ, nhưng chắc là thần vật có liên quan đến kiếm.” Một vị lão già mắt sáng như đuốc, mở miệng nói.
“Năm đó cũng có người cắt ra một thanh thần kiếm, nhưng thanh thần kiếm đó có linh, trong nháy mắt phá thạch đã phóng đi mất, không biết tung tích.” Người bên cạnh gật đầu nói.
“Nói không chừng cũng là một thanh thần kiếm, khí tức này, không sai được...”
Rất nhanh.
Đao thứ hai hạ xuống, càng ngày càng có nhiều đá bên ngoài rơi xuống.
Kiếm khí càng phát ra nồng đậm, giống như một trận mưa kiếm!
Cố Trường Sinh khẽ chau mày.
Tô Tiểu Huyên nhón mũi chân nhìn lại, hiếu kỳ nói, “Công tử, có phải không cắt ra được không? Làm sao lại chậm như vậy.”
“Ngươi gấp cái gì, có ta ở đây, ai dám đoạt đồ của ngươi chứ.” Cố Trường Sinh gõ lên trán nàng ta một cái.
“Không tốt, mau tránh tránh!” Cảm nhận được kiếm khí đáng sợ, một vài tu sĩ có tu vi hơi yếu hô to một tiếng, vội vàng lui ra phía sau.
Bọn họ khó có thể chống cự đám kiếm khí này!
Lúc này, phía tây đám người lại truyền đến một trận huyên nào.
Mấy tên nam tử vẻ mặt phách lối nghênh ngang đi đến, đẩy một đám tu sĩ trước mặt ra.
Sau lưng còn có một tên nam tử vẻ mặt tràn đầy lạnh nhạt, cầm quạt xếp trong tay, chậm rãi đi tới.
Trên người nam tử tuấn tú mặc áo dài màu vàng, trên đầu mọc ra hai cái sừng thú, ánh vàng rực rỡ như dùng tiên kim điêu khắc mà thành, có khí tức xưa cũ lưu chuyển.
“Nhìn cái gì vậy, chưa thấy công tử của chúng ta bao giờ sao?”
Thái độ đám tùy tùng của tên nam tử tuấn tú kia cực kỳ phách lối, nhe răng cười một tiếng với đám người nhìn bọn họ, lộ ra ý cười lành lạnh.
Rất nhiều người bị dọa đến lui lại một bước.
“Chí tôn tuổi trẻ của tộc Giác Long! Xếp hạng thứ ba, Giác Thánh Tam!”
“Tộc Giác Long thuộc chi nhánh Đọa Long Tĩnh của hoàng tộc Thái Cổ, thế lực trải khắp các đạo vực, không thể trêu chọc, mau tránh đi!”
Rất nhiều tu sĩ tim đập nhanh, hoảng sợ, vội vàng lui lại.
Giác Thánh Tam.
Tên cũng như nghĩa.
Là Chí tôn xếp thứ ba trong thế hệ trẻ tuổi này của tộc Giác Long, thực lực cực kì khủng bố.
“Nếu lời nhị công tử nói là đúng, Cố gia tuyệt đối sẽ không kìm nén được, rốt cuộc người này có phải Thần Tử của Cố gia không?” Giác Thánh Tam nhíu mày nhìn Cố Trường Sinh, trái tim sợ hãi nhảy lên.
Hắn ta không nhìn ra thật hư của đối phương, ngược lại có cảm giác sợ hãi tim đập nhanh.
Một chưởng vỗ chết Hư Thần cảnh hậu kỳ?
Dù sao hắn ta còn xa mới làm được.
Mà lúc này.
Giống như phát hiện có người đang nhìn trộm mình.
Cố Trường Sinh ngước mắt, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
“Tộc Giác Long sao?”
Sau một khắc!
Ánh mắt hóa thành hai lưới dao vô hình, trong đó có lĩnh ngộ đạo, mang theo thần uy mà đi!
Oa!
Giác Thánh Tam không kịp chuẩn bị, trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, lui lại mấy bước, trên mặt tràn đầy hãi nhiên, vô cùng chật vật.
“Thiếu chủ, ngài không sao chứ ?” Người hầu phía sau hắn ta sợ hãi nói,
“Ta không... Oa...”
Giác Thánh Tam vừa định nói không sao, lại phun ra một ngụm tiên huyết nữa, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn ta đã bị thương nặng!
Thật là đáng sợ!
Trong lòng hắn ta không khỏi sinh ra một chút hối hận và không dám tin!
“Nơi đây không phải nơi ngươi nên đến, cút!”
Vẻ mặt Cố Trường Sinh không hề thay đổi, lần nữa mở miệng.
Vẻ mặt lạnh lùng, giống như Thần Linh đang quan sát thương sinh.
Sau đó, một chưởng vỗ ra, hóa thành một đại ấn đáng sợ trên hư không, giống như bàn tay của thiên địa.
Cái chưởng ấn này bao trùm xuống, mang theo một trăm vạn quân thần lực.
Kiến trúc xung quanh không chịu được, lập tức chia năm xẻ bảy!
“Cuồng vọng!”
Đám tộc nhân xung quanh Giác Thánh Tam tức giận đến tím mặt, không ngờ người trẻ tuổi kia lại cuồng vọng bá đạo như thế.
Không nói cái gì, trực tiếp xuất thủ trấn áp.
Bọn họ nhao nhao động thủ, bắt đầu chống cự.
Thi triển các loại thần thông, các loại đạo khí đập tới, khiến không trung một trận chói lọi.
Nhưng mà...
Dưới một chưởng này của Cố Trường Sinh, bọn họ không có cơ hội chống lại nào, nhao nhao nổ tung, hóa thành tro tàn.
“Chúng ta đi!” Nhìn một màn này, Giác Thánh Tam lau máu ở khóe miệng, cắn răng nói.
Tất cả mọi người không ngờ.
Chuyện sẽ diễn biến như vậy, cường hoành như tộc Giác Long cũng bị đuổi đi, không dám dừng lại!
“Quả nhiên mạnh đến không hợp thói thường, thế hệ trẻ tuổi, ai sẽ là đối thủ?”
“Thân phận này, không sai được!”
“Tuyệt đối là vị kia, nếu không sẽ không có sát ý với tộc Giác Long như vậy.” Rất nhiều đại nhân vật liếc nhau, suy đoán vững vàng.
Bọn họ cũng không ngờ vị trẻ tuổi trong truyền thuyết của Cố gia kia sẽ hiện thân tại cổ thành Vọng Nguyệt.
Lúc đầu tại một phương khác hướng, nam tử họ Hạ ngồi giữa một đám Chí Tôn trẻ tuổi nhìn thấy một màn này, càng thêm cười khổ.
“Vốn biết Đọa Long Lĩnh và Trường Sinh Cố gia không hợp, hai thế lực bất hủ này đánh cờ, đám chúng ta tuyệt đối đừng để cuốn vào trong đó, động một chút sẽ thịt nát xương tan.” Vị nam tử nho nhã trong đó mở miệng nói.
Hắn ta tên là Tống Ngọc.
Phía sau là một phương thế lực cổ lão cường đại, tên là âm Dương thần sơn.
Nhưng nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được phát lạnh.
Đối đầu với Giác Thánh Tam, hắn ta không nắm chắc có thể chiến thắng.
Nhưng trong tay vị kia, Giác Thánh Tam không có cơ hội giao thủ cũng đã bị thương nặng!
Chênh lệch lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
“Quấy rầy đến lão sư phó cắt đá rồi.”
Sau đó, Cố Trường Sinh khôi phục vẻ mặt tự nhiên không màng danh lợi như trước, đối xin lỗi Trần lão đang định cắt đao cuối cùng.
Thần thái khí độ siêu nhiên như tiên, khiến trong mắt vô số nữ tử xung quanh lộ ra dị sắc.
“Công tử đừng nói như vậy.”
Trần lão lắc đầu cười, đao cuối cùng cũng rơi xuống.
Xoạt!
Đá bên ngoài rơi ra!
Xuất hiện một cái phôi khí hình kiếm.
Nhưng một đoạn trước đó đã đứt gãy, ẩn trong nguyên thạch, biên giới một mảnh đen như mực.
Quỷ dị nhất chính là!
Trên phôi khí có mấy sợi lông tóc đỏ như máu!