Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 88: Cấp Bậc Chí Tôn Khí, Phôi Kiếm Đến Từ Cửu U Táng Thổ, Thanh Huyền Tiểu Đạo Quân

Chương 88: Cấp Bậc Chí Tôn Khí, Phôi Kiếm Đến Từ Cửu U Táng Thổ, Thanh Huyền Tiểu Đạo Quân


Nhìn thấy một màn quỷ dị này, xung quanh phố chợ lại lập tức an tĩnh lại.
Sau đó mấy nhân vật lớn đang thải luận rôm rả cũng im lặng.
Bọn họ cảm nhận được một loại bất an.
Nhiệt độ trong không khí giông như giảm xuống không ít.
Cuối cùng tảng đá kia mở ra, lại là một cái phôi khí đứt gãy?
Hơn nữa còn nhiễm huyết dịch?
Dường như thần tính trên huyết dịch sớm đã biến mất, chỉ còn lại vết đen như mực, giống như vật dơ bẩn.
Trên đó, còn có mấy sợi lông tóc màu đỏ như máu, khá quái dị và âm trầm.
Một nửa phôi khí khác.
Mặt ngoài có ngũ thải chảy xuôi, hào quang lấp lánh, tiên vụ mông lung, rất mỹ lệ, phát ra một loại kiếm ý kinh người, có xen lẫn thiên địa chí lý.
Đây là hai loại cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, tiên ý xen lẫn với quỷ dị, nhưng lại khiến người ta sợ hãi, đáy lòng run rẩy.
“Rốt cuộc cái này là thứ gì?”
Trần lão cắt thạch cả đời, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh quỷ dị như vậy, cũng có chút tê cả da đầu.
Dường như kiếm khí lức trước phát ra ngoài cũng còn sót lại trong đó, sau khi mở hòn đá ra, đã dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó, một luồng kiếm khí cũng không nhìn thấy.
Có lẽ có một khả năng khác.
Kiếm khí này tồn tại, là dùng để phong trấn phôi kia, nếu không nên giải thích hiện tượng kì lạ này thế nào đây.
“Công tử, làm sao bây giờ? Chúng ta còn cần thứ này không?”
Tô Tiểu Huyên cẩn thận nghiêm túc hỏi thăm, rất lo lắng.
Nàng ta cũng không nghĩ tới thứ nằm trong hòn đá có liên hệ với mình lại là thứ đồ chơi quỷ dị này.
“Không phải nói có quan hệ với ngươi sao? Hiện tại tại sao lại không muốn nữa?” Cố Trường Sinh nhìn chằm chằm với khối phôi khí kia, thuận miệng nói, “Bất kể thế nào, ít nhất một nửa kiếm phôi còn lại này cũng có cấp bậc Chí Tôn.”
Cảm giác của hắn rất chuẩn xác.
Cho dù vật liệu là cái gì, cũng tuyệt không phải Thánh khí có thể so sánh.
Trừ phía bên ngoài bị ô uế ra, một bên khác vẫn còn tràn ngập tiên ý, cũng không hề kém.
Đột nhiên.
Trong đó, một sợi lông tóc màu đỏ như máu nhiễm vệt máu bỗng nhúc nhích, ngay sau đó giống như có một trận gió âm lãnh thổi qua.
Tất cả tu sĩ ở đây đều cảm nhận được.
Giống như có vật gì đó đi đến phía sau bọn họ, muốn chui vào trong thần hồn của bọn họ!
Sắc mặt bọn họ lập tức trở nên trắng bệch.
Có một vài lão nhân biết rõ điển tịch bí ẩn, càng run giọng nói, “Cái này... Chẳng lẽ là thứ không rõ biến thành?”
“Cổ chi Thiên Đế, tung hoành tứ phương, đương thời vô địch, nhưng cuối cùng kết cục cũng bi thương, bị thứ không rõ quấn thân.”
“Những vết máu kia, chẳng lẽ là vết máu do một vị nào đó bị nhiễm thứ không rõ để lại?”
Giọng nói của bọn họ trở nên run rẩy.
Sống càng lâu, càng có thể cảm nhận sự đáng sợ kia.
Thứ không rõ.
Đây là đồ vật quỷ dị mà rất nhiều chí cường đã gặp phải, không ai biết lai lịch của chúng, chỉ biết một điều duy nhất là bọn chúng rất khó chơi.
Nghe nói.
Đến Chí Tôn cũng không trốn thoát!
Lời này vừa ra, dường như sắc mặt của mọi người đều thay đổi, đám nhân vật lớn và Chí Tôn trẻ tuổi cũng không ngoại lệ, có chút hối hận, muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Bọn họ không muốn bị nhiễm thứ này.
Tò mò như thế nào đi nữa, cũng không muốn dính dáng đến tình mạng của mình.
“Công tử định xử lý vật này thế nào?”
Trần lão hỏi, nắm chặt trường đao màu đen trong tay, thấy Cố Trường Sinh không hề lộ ra vẻ ngưng trọng, cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
Mặc dù ông ta phụ trách cắt đá, nhưng ông ta cũng không biết trong đó có cái gì, nhiều nhất chỉ có thể cảm giác được một chút khí tức mà thôi.
Cố Trường Sinh không cảm giác có nguy hiểm gì, nghe vậy lắc đầu nói, “Ta cũng không biết đây là cái gì.”
Bỗng nhiên, ánh mắt Tô Tiểu Huyên trở nên mê mang, sau đó lắc đầu, cảm giác trong đầu có thêm thứ gì đó.
Giống như có một bóng người đang kể chuyện cho nàng ta.
“Công tử, hình như tảng đá kia đến từ Cửu U táng thổ.” Nàng ta chần chừ một lúc, sau đó mở miệng truyền âm nói, cũng không biết vì sao mình lại biết rõ những thứ này.
Cửu U táng thổ?
Cố Trường Sinh không khỏi híp mắt một cái.
Cửu U táng thổ, khu không thể nói được ở thiên ngoại, khu ngoại vực không người, đây là những nơi đáng sợ và thần bí nhất tại ba ngàn đạo vực.
Cho dù là Chí Tôn bước vào, cũng phải ba bước một đẫm máu.
Cấm khu sinh mệnh cũng không thể so sánh với chúng.
Vậy mà một nửa kiếm phôi này lại đến từ một chỗ trong đó?
Hắn không hoài nghi lời nói của Tô Tiểu Huyên là thật hay giả.
“Công tử, trực giác của ta còn nói cho ta biết, đoạn kiếm phôi này không nguy hiểm.” Tô Tiểu Huyên lần nữa truyền âm nói, nàng ta còn cảm giác được bên trong đoạn kiếm phôi này ẩn chứa một sức mạnh rất khủng bố.
Chỉ là hiện tại nàng ta không phát huy ra được mà thôi.
“Ta biết rõ.” Cố Trường Sinh cũng không do dự, gật đầu, sau đó vung ống tay áo lên, Thiên Thư Thần Sách hiển hiện.
Thần quang sáng chói, xưa cũ tự nhiên.
Đây là một bản Thiên Thư, từng tờ lật ra.
Trong đó, từng đạo lực lượng phong trấn giam cầm truyền đến, cuốn đoạn kiếm phôi này vào trong đó, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Để phòng vạn nhất.
Hắn lựa chọn đặt nó ở trong thiên thư, tạm thời bảo quản thay Tô Tiểu Huyên.
Dù sao hiện tại nàng ta cũng không dùng đến, nếu có thời gian, bản thân sẽ đi tìm hiểu.
“Cuối cùng đã lấy vật quỷ dị kia đi rồi...”
“Quá dọa người, vừa tồi ta cũng không dám nói chuyện! Sợ nhiễm phải cái gì...”
Nhìn thấy một màn này, các tu sĩ xung quanh thở phào một hơi, giống như đã giải trừ được nguy cơ lớn.
Tô Tiểu Huyên dùng truyền âm, cho nên ngoại trừ Cố Trường Sinh, không ai biết đoạn kiếm phôi đến từ Cửu U táng thổ.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy rất quỷ dị, sợ nhiễm phải thứ không rõ.
Cố Trường Sinh làm như thế, ngược lại càng khiến bọn họ sợ hãi thán phục, đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn.
“Không hổ là truyền nhân của Trường Sinh Cố gia, quả nhiên lời đồn là sai, sau khi gặp hắn mới phát hiện hắn còn kinh khủng hơn hơn lời đồn.”
Một vài lão giả cảm thán nói.
Tại trên người một người trẻ tuổi, bọn họ cảm thấy tim đập nhanh và nguy hiểm.
Không cần nói.
Không cần một thời gian quá dài, bọn họ sẽ bị hắn vượt qua.
Sau đó.
Không ít tu sĩ đã đoán được thân phận của Cố Trường Sinh nhao nhao đến đây hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Trong đó thậm chí còn có không ít tộc trưởng một tộc, tông chủ một tông và Chí Tôn trẻ tuổi....
Bao gồm mấy người ngồi trên lầu các trước đó.
Âm Dương thần sơn Tống Ngọc.
Hạ Tước thần triều Hạ Minh.
Hoa Thần cung Triệu Thiển Tích.
...
Bọn họ đều là Chí Tôn trẻ tuổi, thế lực sau lưng đã truyền thừa trên trăm vạn năm!
Một màn như thế, khiến rất nhiều tu sĩ không biết rõ tình hình rung động.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới phát hiện, thì ra thân phận của vị công tử áo trắng kia kinh khủng đến tình trạng này!
Đám người Thanh Huyền tông sớm đã bị hù đến đến mất hồn.
Vẻ mặt hưng phấn của Diệp Hiên cũng đỏ lên, đã lớn như vậy rồi, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Cả tòa cổ thành Vọng Nguyệt, không có thế lực nào không gập lưng cúi đầu!
“Sở Thanh Huyền, bái kiến Thần Tử!”
Mà đúng lúc này, oanh một tiếng, một thân ảnh hùng vĩ mặc áo bào xuất hiện ở chân trời.
Toàn thân hắn ta giống như đang thiêu đốt, lúc hành tẩu, mơ hồ có đạo hoàn bao phủ, phù văn mặt trời và mặt trăng biến mất lại hóa thành khiến người ta bỏng mắt, hư không rung động.
Một màn này, khiến vô số tu sĩ biến sắc
“Thanh Huyền Tiểu Đạo Quân!”
“Truyền nhân của Thanh Huyền đạo trường, tuyệt đối là bá chủ trong thế hệ trẻ tuổi, có bao nhiêu Chí Tôn trẻ tuổi làm tùy tùng!”
Nghe vậy, Cố Trường Sinh nhìn sang, cũng không bất ngờ về chuyện này, lập tức vuốt cằm nói, “Thanh Huyền huynh, không cần khách khí.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất