Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 90: Có Công Tử Tại, Lo Gì Vạn Cổ Bất Hưng, Thanh Huyền Đạo Chủ Thỉnh Cầu

Chương 90: Có Công Tử Tại, Lo Gì Vạn Cổ Bất Hưng, Thanh Huyền Đạo Chủ Thỉnh Cầu


“Thần Tử, ta không tiện đặt chân đến nơi đây, ta sẽ chờ ngài ở bên ngoài.” Thanh Huyền Tiểu Đạo Quân nói xong, thân ảnh liền hóa thành một đạo cầu vồng, đến một ngọn núi khác.
Cố Trường Sinh gật đầu, đẩy cửa điện ra, lập tức đi vào bên trong.
Hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, trong Thanh Huyền điện là một mảnh mênh mông.
Giống như đi vào một mảnh không trung vô ngần.
“Sự huyền diệu nơi này có chỗ khác biệt với Tàng Kinh Các của Cố gia.” Cố Trường Sinh không khỏi tán thưởng.
Bên ngoài nhìn xem không lớn, thật ra không gian bên trong lại rộng lớn vô ngần, vô biên vô hạn.
Nhưng khiến hắn cảm thấy kỳ quái là, bên trong đại điện là một mảnh yên tĩnh.
Không có bất kỳ bóng người nào.
Còn hắn giống như đi vào một mảnh tinh không.
“Chắc là muốn khảo nghiệm gì đó, Thanh Huyền Đạo Chủ trong lời đồn cũng không phải nhân vật đơn giản.” Trong lòng Cố Trường Sinh thầm nói.
Dù sao đó cũng là nhân vật tồn tại từ thời xa xưa, có thể khiêu chiến với bất hủ đại giáo!
Đúng lúc này.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Vô thanh vô tức!
Cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Ông ấy mặc đạo bào màu trắng, tóc trắng như tuyết, con ngươi sâu thẳm, tiên phong đạo cốt, giống như thế ngoại cao nhân, siêu phàm thoát tục.
Ông ấy cũng rất hiền lành, đang mỉm cười với Cố Trường Sinh.
Không có uy áp của cường giả, có chỉ ấm áp, khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân.
Nhưng Cố Trường Sinh có thể cảm giác được, lão giả này tuyệt đối rất mạnh.
Bởi vì mới vừa ông ấy vô thanh vô tức xuất hiện trên không trung, hắn cũng không phát giác.
“Vãn bối, bái kiến Thanh Huyền Đạo Chủ.” Cố Trường Sinh lập tức chào nói.
Khỏi cần giới thiệu, Cố Trường Sinh cũng biết vị lão nhân trước mắt này, chính là nhân vật trong lời đồn kia.
Không mang theo tu vi, giống như bao quát thiên địa.
“Công tử không cần đa lễ, lão phu chờ công tử đã lâu.”
“Mời công tử đến động phủ của lão phu một lần.”
Thanh Huyền Đạo Chủ mỉm cười, sau đó vung tay áo lên, cảnh tượng trước mắt lần nữa thay đổi.
Cố Trường Sinh không khỏi nhíu mày.
Trong nháy mắt, bọn họ đã xuất hiện tại một nơi không rõ.
Nơi đây chính là một tiểu thế giới, xung quanh mờ mịt linh vụ, thảo dược phiêu hương.
Khí tức cỏ cây tươi mát, theo gió bay đến, tiếng chim hót uyển chuyển và tiếng thú gầm truyền vào trong tai.
Động thiên này, giống như tiên cảnh thế ngoại!
Đây là một thế giới hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von.
Như thơ như hoạ, thực vật xanh biếc, hồ nước thanh tịnh, sông nhỏ như thắt lưng.
Nơi xa, ngọn núi liên miên, tự hình thành một vùng không gian.
Mảnh không gian này chỉ nhìn thấy mấy ngàn vạn dặm xung quanh, không nhìn thấy chỗ xa xôi hơn, một mảnh mênh mông.
“Không hổ là Thanh Huyền Đạo Chủ, thủ đoạn như vậy, đã có thể diễn hóa các phương thế giới, không thể đoán theo lẽ thường.” Trong lòng Cố Trường Sinh có chút tán thưởng, hắn còn nhìn thấy không ít tiên cầm giương hai cánh, đang nghịch nước chơi đùa, nhìn thấy thân ảnh của hắn, chỉ là liếc mắt, sau đó không còn quan tâm nữa.
Cách đó không xa, có từng mảnh dược điền cực kì cổ lão.
Bên trong trồng nhiều loại cổ dược, bên ngoài có thần hoa chảy xuôi, quy tắc xen lẫn. Trong lúc đó còn truyền ra mùi thơm ngào ngạt.
“Đây là một thế giới hoàn chỉnh, chính là thế giới tạo hóa chi đạo của lão phu.”
Giống như cảm giác được nghi hoặc của Cố Trường Sinh, Thanh Huyền Đạo Chủ cười nói, vẫn hòa ái như cũ.
“Thế giới tạo hóa chi đạo?” Cố Trường Sinh nhíu mày, có chút hứng thú với cái này.
Thanh Huyền Đạo Chủ lập tức lộ ra ý cười như hồ ly, sau đó nói, “Đúng vậy, nếu công tử cảm thấy hứng thú, lão phu có thể dạy ngươi.”
“Ngoài ra, lão hủ còn có thể trợ giúp công tử luyện hóa hạt giống thế giới kia của ngươi.”
“Tại ba ngàn đạo vực, người có thể trợ giúp ngươi luyện hóa vật này tuyệt đối không nhiều hơn một bàn tay, nhưng chắc chắn tuyệt đối thì chỉ có một mình lão phu.”
Ông ấy cười ha hả nói, rất tự tin.
Đồng thời trực tiếp nói ra trên người Cố Trường Sinh có tiên vật!
Hạt giống thế giới!
Đây là thứ mà hắn đã đạt được trong thánh mộ Bắc Hoang, đến nay Cố Trường Sinh vẫn chưa luyện hóa.
Tần Khanh Khanh nói, viên hạt giống thế giới này có tiềm lực to lớn, có thể diễn hóa một phương Tiên Vực hoàn chỉnh!
“Trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ được chỗ tốt, rốt cuộc tiền bối muốn ta làm gì?” Vẻ mặt Cố Trường Sinh không có thay đổi quá lớn, lạnh nhạt nói.
Từ lúc mới bắt đầu, Thanh Huyền Đạo Chủ đã dẫn hắn đi vào tiểu thế giới này, bây giờ lại nói những lời này, là muốn hắn biết rõ.
Thanh Huyền Đạo Chủ có tạo nghệ rất sâu trên phương diện thế giới chi đạo.
Từ đó dẫn xuất lời kế tiếp... Hoặc là yêu cầu.
Đúng là lão hồ ly, không hề hiền lành giống như vẻ ngoài.
Đối với chuyện Cố Trường Sinh không đáp ứng ngay.
Dường như Thanh Huyền Đạo Chủ cũng không bất ngờ, chỉ cảm thán nói, “Nếu đạo trường ta có nhân vật như công tử, làm sao ta phải lo lắng chuyện vạn cổ bất hưng đâu.”
Tán thưởng không hề giữ lại này đã khiến vẻ mặt Cố Trường Sinh nhấc lên một gợn sóng.
“Tiền bối nói điểm chính đi, quanh co lòng vòng như vậy cũng không giống phong cách tiền bối nên có.” Cố Trường Sinh nói thẳng, muốn biết rõ Thanh Huyền Đạo Chủ có mục đích gì.
“Ha ha, công tử cũng là người thẳng thắng, vậy lão phu cũng không quanh co lòng vòng nữa... Lão phu nói như vậy, nhưng thật ra là muốn công tử bái nhập Thanh Huyền đạo trường...”
“Đương nhiên... Lấy thân phận đệ tử ký danh là được rồi, để lão phu tự mình truyền thụ cho công tử, đồng thời trên dưới Thanh Huyền đạo trường là người hộ đạo cho công tử, đúc lên con đường vô thượng.”
“Tất cả công pháp bảo vật thần thông của Thanh Huyền đạo trường ta cũng mặc cho công tử lựa chọn...”
Thanh Huyền Đạo Chủ tóc trắng bạc phơ, nói rất thành khẩn.
Nếu những lời này truyền ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Thanh Huyền Đạo Chủ là mãnh nhân tồn tại từ thời kỳ Thái Cổ, có thể khiêu chiến với thế lực bất hủ.
Những điều kiện ông ấy nói này, bất luận cái gì cũng đủ khiến vô số thiên kiêu điên cuồng...
Nhưng...
Vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn không thay đổi, qua một lúc lâu lâu, hắn mới khẽ thở dài nói, “Vãn bối đoán được, sợ là ngày tháng của ngài không còn nhiều nữa?”
Nói như thế nào Thanh Huyền Đạo Chủ cũng thuộc nhóm tu sĩ cường đại nhất thiên địa.
Thiên phú của mình đáng sợ thế nào, cũng không có khả năng khiến ông ấy nói ra những điều kiện này.
Gần như đưa toàn bộ Thanh Huyền đạo trường ra rồi.
Nhưng... Một là liên tưởng đến số tuổi vị này, từng tự chém nhiều lần, sống vô tận tuế nguyệt.
Cố Trường Sinh không khó phỏng đoán.
Thiên nhân cuối cùng cũng có ngũ suy, huống hồ là tu sĩ?
Duyên thọ của mỗi người cũng khác nhau.
Nhưng con đường này là của bọn họ.
“Công tử nói không sai, đúng là lão phu không sống được bao lâu nữa.”
“Sau khi lão phu vẫn lạc, Thanh Huyền đạo trường sẽ phải đối mặt với nguy hiểm sinh tử, những đại địch năm đó của ta, tuyệt đối sẽ không nhịn được...”
Thanh Huyền Đạo Chủ cũng rất thoải mái, tự nhiên nói về việc này.
Chuyện này truyền ra sẽ khiến Thanh Huyền đạo trường chấn động.
Nhưng ông ấy lại hời hợt nói ra, cũng không sợ Cố Trường Sinh truyền ra ngoài, giống như không phải chuyện của mình vậy.
“Công tử suy tính thế nào?” Sau đó, Thanh Huyền Đạo Chủ cười, mở miệng nói.
Ông ấy không chỉ coi trọng thiên phú kinh khủng của Cố Trường Sinh, đồng thời cũng coi trọng Trường Sinh thế gia phía sau hắn!
Nếu một ngày Trường Sinh thế gia vẫn còn sừng sững, thì không có bất kỳ thế lực nào tại ba ngàn đạo vực dám động đến Thanh Huyền đạo trường.
Cho dù ông ấy đã vẫn lạc.
“Tiền bối tội gì phải khổ như thế, hơn nữa Sở Thanh Huyền là người của Cố gia ta, giao cho hắn không giống nhau sao?” Cố Trường Sinh nói khẽ.
“Không giống nhau, mặc dù Sở Thanh Huyền cũng rất ưu tú, nhưng hắn vẫn kém xa tít tắp công tử.” Thanh Huyền Đạo Chủ vẫn cười nói, cũng không phải tán dương hắn, mà đang nói sự thật.
Trầm ngâm một lát.
Cố Trường Sinh cũng không biết có nên nhận thỉnh cầu này không.
Dù sao kẻ địch của Thanh Huyền Đạo Chủ chắc chắn cũng là nhân vật chí cường như ông ấy.
Nhưng điều kiện này quá phong phú... Khiến Cố Trường Sinh rất khó mở miệng cự tuyệt.
“Ta đáp ứng tiền bối.”
Cố Trường Sinh không do dự nữa, gật đầu nói.
Thanh Huyền Đạo Chủ lập tức hành lễ thật sâu, nói: “Đa tạ công tử, đại ân lần này, Thanh Huyền vĩnh thế không quên.”
Đã nhận ân tình của ông ấy, như vậy cũng phải nhận nhân quả của ông ấy.
Ông ấy cũng không biết Cố Trường Sinh có thể đáp ứng hay không.
Nhưng bây giờ.....
Tảng đá trong lòng ông ấy, cuối cùng đã rơi xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất