Chương 54. Đi Xem Thử Vị Kỳ Nhân Này Nào!
Thành Đại Hoang.
Trên hư không xuất hiện một lão giả. Hắn có vóc người cường tráng, nét mặt lạnh nhạt, mang theo gợn sóng khiếp người.
"Thiên Cơ Lâu."
Lão giả này chính là Bắc Thần Phong.
Hắn sở hữu thực lực Thánh Nhân Vương, từ Hoàng Triều Thiên Dận chạy tới thành Đại Hoang chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn, nhấc chân lên đã đến nơi rồi.
"Tòa lầu các này. . . hình như có hơi không bình thường. . ."
Bắc Thần Phong cau mày.
Quan sát Thiên Cơ Lâu ở phía dưới, trong lòng hắn trở nên bồn chồn.
Bằng nhãn lực của hắn thế mà không nhìn thấu được một tòa lầu các, rõ ràng Thiên Cơ Lâu gần ngay trước mắt, nhưng lại giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Sử dụng thần thức dò xét lại chỉ tra ra một vùng hư không.
Chẳng khác nào tòa lầu các này nằm ở một vùng không gian khác vậy.
Đi hay không đi nhỉ?
Lúc này, Bắc Thần Phong bắt đầu lúng túng.
Hình như, Bắc Thần Hằng không hề lừa gạt mình, vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu quả thực bất phàm, ít ra chính hắn cũng không nhìn thấu đối phương sâu cạn thế nào. Nói một cách chính xác thì đến một tòa lầu các cũng không nhìn thấu.
Hắn vẫn chưa thấy chính chủ.
"Hừm?"
Ngay lúc Bắc Thần Phong đang do dự.
Phía cuối chân trời.
Một già một trẻ, hai bóng người cùng nhau đi đến.
Người bên trái có râu tóc bạc phơ, trên người mặc lam bào, khuôn mặt gầy gò, nhưng giữa trán có một luồng ngạo khí không thể che giấu được. Trong ánh mắt lướt nhìn thành trì phía dưới lộ ra vẻ khinh thường.
Người bên phải, bề ngoài không quá hai mươi, nhìn rất trẻ. Trên tay cầm một cây quạt xếp, tác phong nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt lại hằn lên nét tang thương như đã chứng kiến thương hải tang điền.
"Hai vị Thánh Nhân?"
Trong lòng Bắc Thần Phong khẽ động, cẩn thận quan sát, lập tức hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Hóa ra là dựa vào đan dược cưỡng ép gia tăng tu vi."
"Xem mục tiêu của hai người này có vẻ cũng là Thiên Cơ Lâu, lão phu có thể nhân cơ hội này quan sát thực hư của Thiên Cơ Lâu một phen!"
Bắc Thần Phong đã có chủ ý trong lòng.
Hắn thu hồi toàn bộ khí tức, đáp xuống bên trong thành Đại Hoang. Lúc xuyên qua trận pháp, không hề gây nên bất kỳ động tĩnh nào.
Nói cho cùng thì vẫn chỉ là trận pháp cấp Thánh Chủ, còn kém một ít.
Cho dù là trận pháp Thánh Nhân, cũng chưa chắc có thể ngăn được hắn.
. . .
"Đây chính là Thiên Cơ Lâu sao?"
Trước cửa Thiên Cơ Lâu.
Hai vị Thánh Nhân đứng cạnh nhau, người có bề ngoài tương đối trẻ tuổi mở cây quạt giấy trong tay ra, nhẹ nhàng đong đưa, nhàn nhạt lên tiếng:
"Cũng có chút thú vị đấy! Với thực lực của lão phu cũng không nhìn ra sâu cạn Thiên Cơ Lâu thế nào, chắc đây là một loại trận pháp nào đó. Có thể làm đến mức độ này. . ."
"Vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đó xem ra không chỉ có thể nhìn trộm Thiên Cơ, hẳn còn là một Tông sư trận đạo. Nếu như mang thứ này cho Diêu Quang Thánh Địa thì Thiên Cương Tông chúng ta sẽ có thể nâng cao một bước!"
Bề ngoài của thanh niên này tuy trẻ, nhưng trong lúc nói chuyện lại ra vẻ già dặn, rõ ràng là một vị lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm rồi.
Hai người bọn họ, chính là hai vị Thánh Nhân mà Hồng Viễn Sơn mang tới.
Cũng không phải xuất phát từ Diêu Quang Thánh Địa.
Mà là đến từ Thiên Cương Tông, tông môn phụ thuộc Diêu Quang Thánh Địa.
"Phê m Dương Đoạn Ngũ Hành, Khán Chưởng Trung Nhật Nguyệt.
Thông Cổ Kim Hiểu Lục Hợp, Tàng Tụ Trung Càn Khôn.
Thiên Cơ Khả Trắc!"
Lão giả nhẩm đọc câu đối một lượt, vuốt râu cười bảo: "Sư huynh nói không sai, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này e rằng thật sự có chút tài năng. Có thể tính đến một cơ duyên Thánh Nhân thì cũng thôi đi, còn tính ra vị trí của Mượn Vận Thành Thánh, có thể nói là kinh khủng."
"Hắn để lộ Thiên Cơ quan trọng như vậy, hiện tại đoán chừng cũng đã bị thiên khiển quấn người rồi. Trong thiên hạ này, người có thể giúp hắn một tay, có lẽ chỉ có Diêu Quang Thánh Địa mà thôi."
"Đúng thế."
Người thanh niên gật đầu, hắn gấp quạt lại rồi chỉ vào Thiên Cơ Lâu, nhàn nhạt bảo: "Đi, chúng ta đi xem thử vị kỳ nhân này nào."
Dứt lời.
Hai người một trước một sau, bước vào Thiên Cơ Lâu.
. . .
Trong Thiên Cơ Lâu.
Lý Vân nằm trên ghế dài buồn chán không thôi, trong tay lật một quyển sách, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.
Nghe được tiếng bước chân.
Hắn quay đầu nhìn sang.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai bóng người, hai tấm bảng hệ thống tự động hiện lên trước mắt.
« Danh tính: Trình Vô Cấu. »
« Thực lực: Thánh Nhân Cảnh (ngụy). »
« Thế lực tương ứng: Thiên Cương Tông. »
« Tình trạng hiện nay: Trạng thái đỉnh phong. Hôm nay tới thành Đại Hoang để bắt ký chủ đi Diêu Quang Thánh Địa... »
« Nhấn để xem thêm. . . »
« Danh tính: Thẩm Phong. »
« Thực lực: Thánh Nhân Cảnh (ngụy ). »
« Thế lực tương ứng: Thiên Cương Tông. »
« Tình trạng hiện nay: Trạng thái đỉnh phong. Hôm nay tới thành Đại Hoang để bắt ký chủ đi Diêu Quang Thánh Địa.. . »
« Nhấn để xem thêm. . . »
"Hả???"
Lý Vân nhìn phần giới thiệu rồi lập tức ngồi dậy.
Cái quái gì thế?
Đám người Diêu Quang Thánh Địa này có ý gì?
Bản thân hắn hình như chưa từng nghe qua Thánh Địa này, sao đối phương lại phái người tới bắt mình chứ?
Chẳng lẽ.
Là bởi vì, chuyện hắn chỉ điểm Nhâm Thanh Đồ và Bắc Thần Hằng trước đây đã lan truyền?
"Mẹ kiếp. . ."
Lý Vân thầm mắng một tiếng.
Hỏng bét.
Hắn vốn cho rằng sau khi danh tiếng của hắn truyền ra ngoài, nhất định sẽ hấp dẫn người hâm mộ mà đến hỏi các loại tin tức, nhưng không ngờ hắn đã đánh giá thấp lòng người.
Có vài người, không muốn lặn lội vạn dặm xa xôi, vừa phí tiền lại vừa phí sức, còn lãng phí thời gian.
Vì vậy đã dự định trói hắn đi luôn.
"Chắc hẳn, vị này chính là Lâu chủ Thiên Cơ Lâu."
Trình Vô Cấu tiến lên một bước, cử chỉ tao nhã, tác phong nhẹ nhàng, hắn hơi chắp tay, khách khí lên tiếng hỏi.
"Thế nào? Có việc gì?"
Sắc mặt Lý Vân khó coi. Đến Thiên Cơ Lâu, không phải làm ăn buôn bán thì cũng đành, đằng này còn muốn bắt cóc hắn thì làm sao phải niềm nở chào đón?
Không thẳng tay đánh chết đã coi như là cho thể diện rồi.
-----