Chương 72. Chưởng Giáo Nhà Mình Đâu?
Thiên Cương Tông thần phục với Diêu Quang Thánh Địa.
Mặc dù thực lực không mạnh mẽ.
Nhưng có một số thứ không thể nào chối bỏ, đó chính là bọn họ là tông môn chính đạo!
Từ trước đến nay từng đệ tử Thiên Cương Tông đều tự cho mình là đệ tử chính đạo, đi ra khỏi nhà liền kêu vang khẩu hiệu trừ ma vệ đạo, chẳng qua là không diệt trừ được nhiều Ma Đầu mà thôi.
Mà bây giờ.
Một vị Chưởng môn tông môn chính đạo lại đi tu luyện công pháp ma đạo, thế không phải là đang vả mặt sao.
Nếu như là đệ tử thì cũng thôi.
Phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn, là có thể làm dịu chuyện này.
Thế nhưng Chưởng giáo lại khác.
Bọn họ có thể phế bỏ tu vi của Chưởng giáo sao?
Có thể trục xuất Chưởng giáo khỏi tông môn?
Không phải đang nói đùa sao?
Lúc này Thiên Cương Tông chỉ có một mình Chưởng giáo đột phá Thánh Cảnh, trong thời gian lâu dài sau này, còn phải dựa vào Chưởng giáo chống đỡ cả tông môn.
Bây giờ đừng nói Chưởng giáo tu luyện ma công.
Dù hắn có nhập ma thì cũng phải che giấu chuyện này đi.
"Mấy vị sư đệ, các ngươi đi trấn an đệ tử, căn dặn trên dưới Thiên Cương Tông không cho phép tiết lộ chuyện hôm nay, tất cả chờ Chưởng giáo đột phá xong rồi nói sau".
Mặt lão giả trầm như nước, nói nhanh.
Chưởng giáo chọc ra chuyện lớn như vậy, kiểu gì bọn họ cũng phải che giấu trước.
Đây là chuyện xấu của Thiên Cương Tông.
Nếu truyền đi, mặt mũi của Thiên Cương Tông sẽ quét rác!
Chờ đến khi Chưởng giáo thành Thánh, thu liễm khí tức của bản thân, nói không chừng còn có đường xoay chuyển. Dù sao bên trong đồng cấp, rất khó nhìn ra một người đã thu liễm hết toàn bộ khí tức.
"Tốt!"
Bảy tên Trưởng lão đều nghiêm túc gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng rời đi triệu tập các đệ tử, để cho bọn họ không cần nói linh tinh.
. . .
"Chuyện gì thế? Ta đang tu luyện, tại sao lại bị gọi ra?"
"Ta cũng không biết, nghe nói là ý của tám vị Trưởng lão, triệu tập tất cả đệ tử của tông môn qua, nói có chuyện lớn muốn tuyên bố."
"Chẳng lẽ. . . Là Chưởng giáo đột phá ?"
"Có khả năng này! Có lẽ tám vị Trưởng lão muốn để mọi người tới xem lễ! Dù sao Chưởng giáo thành Thánh chính là chuyện lớn nhất trong vạn năm tới của Thiên Cương Tông!"
"Nói không chừng, là người của Diêu Quang Thánh Địa đến?"
"Người của Diêu Quang Thánh Địa vừa mới đi, làm sao lại quay về nhanh như vậy được? Theo ta thấy, vẫn là chuyện Chưởng giáo thành Thánh có tỷ lệ lớn hơn một chút!"
. . .
Trên quảng trường Thiên Cương Tông.
Mấy vạn đệ tử hội tụ một chỗ, nghị luận với nhau ầm ĩ, thanh âm huyên náo cả một vùng.
"Yên lặng!"
Một vị Trưởng lão áo trắng bước lên hư không, quét mắt nhìn phía dưới, đưa một tay ép xuống, để cho tất cả mọi người dừng nói chuyện, sau đó hắn lên tiếng: "Hôm nay chính là ngày Chưởng giáo thành Thánh, chuyện này liên quan đến vinh dự tương lai của Thiên Cương Tông, dù các ngươi thấy cái gì, nghe được cái gì, cũng không thể nói cho người ngoài biết, hiểu chưa?"
Trưởng lão áo trắng có chút bất đắc dĩ, bên trong tông môn có quá nhiều đệ tử.
Cho dù hôm nay căn dặn, nhưng chỉ sợ việc Chưởng giáo tu luyện công pháp ma đạo rất khó lừa gạt được, dù sao trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.
Mấy vạn đệ tử, ai có thể cam đoan mỗi người đều có thể giữ kín như bưng?
Chỉ hy vọng, có thể kéo dài thêm một chút thời gian!
"Đã hiểu!"
Vô số đệ tử, cùng lúc hô ứng.
Lời còn chưa dứt.
Trong đại điện Chưởng giáo xuất hiện ô quang, một vòng mặt trời màu đen kèm theo ma khí cuồn cuộn phóng thẳng lên, Thánh uy kinh khủng lan tỏa khắp trời.
Khí tức rạo rực khiếp người.
Vào lúc này.
Trận pháp Thánh cấp trở xuống căn bản không thể đỡ nổi uy thế như vậy!
Bên dưới mặt trời đen, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, tựa như muốn bao phủ toàn bộ Thiên Cương Tông.
"Chuyện này. . ."
Thấy cảnh tượng như vậy, từ Trưởng lão cho đến vô số đệ tử, tất cả đều trợn tròn mắt.
Đây là gì?
Đây không phải là ma khí sao?
Chưởng giáo nhà mình là người thế nào vậy? Thân là Chưởng giáo Thiên Cương Tông, sao lại phát ra ma khí tinh thuần như thế?
Nếu nói hắn là một Chưởng giáo tông môn ma đạo, đoán chừng cũng sẽ có rất nhiều người tin tưởng.
"Ùng ùng!"
Dương Khâu ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp của bản thân, vạn đạo thần quang ngưng tụ thành một người tí hon hư huyễn, đứng ở bên trên mặt trời.
Chân đạp ma hải, đầu đội mặt trời, tựa như một tôn Ma Chủ khinh thường nhân gian!
Người tí hon hư huyễn kia, theo khí tức của Dương Khâu tăng trưởng, hình thể của nó cũng tăng trưởng theo, cuối cùng hóa thành một đạo hư ảnh vĩ đại bất hủ, hiện lên trên vòm trời.
Ma uy vô biên chèn ép hư không, vô số người cảm thấy hô hấp không thuận, có một số đệ tử thực lực tương đối kém run run rẩy rẩy, lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Cái này. . . . Là ai?"
Một vị Trưởng lão ngẩng đầu nhìn hư ảnh trên cao, sắc mặt bỗng thay đổi. Mình không biết người này, nhìn rất xa lạ, không giống như Chưởng giáo!
"Lão phu cũng chưa từng thấy qua. . ."
Lão giả lắc đầu, động tác vuốt râu của hắn bỗng dừng lại, trong não tựa như bị lôi điện bổ trúng, cả người cứng ngắc.
Hắn nhìn bóng mờ kia, khóe miệng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn hiện lên vô số ý nghĩ.
Đây không phải là Chưởng giáo, mà người kia lại thành Thánh ở Thiên Cương Tông, thế Chưởng giáo nhà mình đâu?
"Nguy rồi!"
Sắc mặt lão giả tái nhợt, dường như hắn nghĩ tới điều gì, nhanh chóng bay vút về phía đại điện Chưởng giáo, trong miệng truyền ra một tiếng kêu bi phẫn.
"Chưởng ~~ giáo ~!"
Hai chữ Chưởng giáo lan truyền khắp nơi, thật sự làm cho người nghe đau lòng, người thấy phải rơi lệ.
-----