Chương 91. Thực Sự Không Có Liên Quan Quá Lớn?
Diêu Quang Thánh Tử chết.
Tin tức này lan truyền ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Mà người xuất thủ, cũng nhờ vào đó mà danh tiếng vang xa.
Phượng Nghê Thường vốn không có tiếng tăm gì, nhờ vào bảng xếp hạng thiên kiêu mới bộc lộ tài năng, còn chưa được mấy ngày đã dùng tư thái còn ưu việt hơn, sừng sững giữa một đám thiên kiêu.
Vốn có rất nhiều người muốn khiêu chiến Phượng Nghê Thường, bây giờ đều dập tắt ý nghĩ trong lòng.
Ngay cả Diêu Quang Thánh Tử mà nàng cũng dám giết, thì còn có ai nàng không dám giết nữa?
...
Thành Đại Hoang.
Ngày hôm nay mưa thuận gió hòa.
Lý Vân ngồi trong Thiên Cơ Lâu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trong tay cầm một bầu Linh Tửu, thi thoảng lại đưa lên miệng nhấp một hớp.
Khoan hãy nói.
Những thứ Bắc Thần Hằng đưa tới đều khá tốt, không hổ là đặc sản của Tu Luyện Giới, mạnh hơn khá nhiều so với rượu bình thường, vào miệng thuần hương, dư vị kéo dài.
“Tiền bối!”
Trong cơn mưa, Bắc Thần Hằng vội vã chạy tới, chỉ chốc lát sau đã bước vào Thiên Cơ Lâu. Hắn nhìn Lý Vân, lớn tiếng nói:
“Tiến bối, có chuyện lớn!”
“Làm sao vậy?”
Lý Vân nhướng mày, liếc nhìn Bắc Thần Hằng, lập tức biết được suy nghĩ của đối phương, hắn tức giận nói:
“Là chuyện Diêu Quang Thánh Tử chết chứ gì?”
“Ừm... Diêu Quang Thánh Tử chết?”
“Người này xếp thứ mấy thế nhỉ?”
Lý Vân ngồi dậy, mở bảng xếp hạng thiên kiêu ra nhìn lướt qua một cái, nhất thời bừng tỉnh, hóa ra là xếp thứ ba mươi hai. Sau khi hắn chết, mình vẫn chưa đổi mới bảng thiên kiêu.
Thực sự không tốt!
“Hệ thống, đổi mới bảng thiên kiêu!”
Lý Vân nói trong lòng, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu:
“Hệ thống, về sau nếu ngươi thấy bảng thiên kiêu xảy ra biến động gì, nhớ hãy lập tức sửa lại xếp hạng.”
Không thể cứ đợi đến khi mọi chuyện xảy ra xong mới sửa lại bảng thiên kiêu, cứ như vậy thì tính quyền uy của nó sẽ không còn.
Hệ thống: “...”
Một giây sau, tấm bia đá bên ngoài Thiên Cơ Lâu biến hóa, tên của Diêu Quang Thánh Tử đã biến mất, thay vào đó, người thứ 100 đổi thành một người khác.
“Tiền bối...”
Vẻ mặt Bắc Thần Hằng phiền muộn, hắn rất tò mò, nếu như tiến bối đã biết, vậy sao còn để lộ ra dáng vẻ bình thản như thế được.
“Diêu Quang Thánh Tử chết, sợ rằng Diêu Quang Thánh Địa sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu như bọn họ tìm đến Thiên Cơ Lâu gây phiền phức...”
“Phượng Nghê Thường giết người, liên quan gì đến Thiên Cơ Lâu?”
Lý Vân liếc mắt nhìn. Mình cũng chỉ làm ra một cái bảng xếp hạng thiên kiêu mà thôi, người trên bảng xếp hạng chết cũng tính lên đầu Thiên Cơ Lâu sao?
Trên đời này nào có đạo lý như vậy?
“Nói thì nói thế, nhưng Diêu Quang Thánh Tử cũng vì muốn tranh đoạt vị trí thứ ba mươi mốt trên bảng thiên kiêu mới chết...” Bắc Thần Hằng mở miệng nói.
“Ah!”
Lý Vân bật cười, nói:
“Nói cứ như thể tranh đoạt những thứ khác thì sẽ không chết vậy! Trước đây không có bảng thiên kiêu, không phải vẫn có thiên kiêu chết như thường à?”
“Như đã nói, ta cũng chỉ làm ra một bảng xếp hạng, cái vị trí thứ ba mươi mốt trong bảng thiên kiêu này, cũng không phải là ta ép hắn đi cướp!”
Bắc Thần Hằng: “...”
Nói như thế, dường như cũng rất có lý.
“Đúng rồi, tiền bối.”
Bắc Thần Hằng như nhớ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy vị Phượng Nghê Thường kia hẳn cũng có bối cảnh nhất định đúng chứ, ta nhận được một thông tin nói như vậy.”
“Lúc nàng và Diêu Quang Thánh Tử quyết chiến có lấy ra một pháp bảo cấp Thánh Chủ, pháp bảo cỡ này cũng phải thứ một tán tu có thể có. Quan trọng hơn chính là...”
“Một vị Thánh Nhân của Diêu Quang Thánh Địa có ra tay với nàng, nhưng không chỉ không khiến nàng bị thương, mà còn để cho nàng thong dong rút lui. Từ điểm này, nhìn thế nào cũng thấy nàng không chỉ là một tán tu bình thường.”
“Muốn biết?” Lý Vân liếc mắt.
“Muốn!”
Bắc Thần Hằng gật đầu.
“Một vật phẩm cấp Thánh Chủ!”
Lý Vân vươn tay, báo ra một cái giá.
“Ah...”
Sắc mặt Bắc Thần Hằng ngưng trọng, cười khan một tiếng, nói:
“Tiền bối, giá cả có thể rẻ hơn một chút hay không? Dù sao thì Phượng Nghê Thường cũng không liên quan gì tới Thiên Dận Hoàng Triều chúng ta...”
“Thực sự không liên quan sao?”
Lý Vân liếc mắt nhìn Bắc Thần Hằng, cười như không cười...
Ở trong Thiên Cơ Lâu, bất cứ suy nghĩ gì của bất kỳ một người nào đều không lọt qua nổi mắt hắn. Bắc Thần Hằng này rõ ràng là muốn mời chào Phượng Nghê Thường, để đối phương làm một vị khách khanh.
Dù sao thì tính chân thực của bảng thiên kiêu cũng đã được xác nhận.
Xếp hạng trước ba có thể nói là có hi vọng trở thành Đại Đế, xếp hạng trước mười, muốn thành Chuẩn Đế cũng không có vấn đề gì lớn, ba mươi vị trí đầu ít nhất cũng có thể trở thành một nhân vật cấp Đại Thánh.
Còn như Phượng Nghê Thường, nếu như tương lai không chết, thì hẳn là có thể nắm chặt Thánh Nhân Vương trong tay. Nỗ lực thêm một chút, muốn thành Đại Thánh cũng không phải là không thể.
Người như vậy lại không có bối cảnh gì, mỗi một thế lực đều rục rịch, chỉ cần có thể kéo nàng về phía mình, thì nghìn năm sau sẽ có thêm một cây trụ cột!
“Khụ khụ!”
Bắc Thần Hằng ho nhẹ một tiếng, móc ra một Linh thảo cấp Thánh Chủ đặt trên tay Lý Vân, mỉm cười nói:
“Đúng là có chút quan hệ, ta thân là Thiên Dận Thần Hoàng, không phải là đang nổi lên lòng yêu tài sao?”
Thiên Dận Hoàng Triều là một thế lực lớn, nhưng lại không người có thể dùng, điều này khiến cho hắn rất bi thương. Nếu như có thể mời chào được Phượng Nghê Thường, thì cũng coi như một chuyện tốt.
“Ừm!”
Lý Vân cất Linh thảo cấp Thánh Chủ đi, nhàn nhạt nói:
“Phượng Nghê Thường không có bối cảnh.”
Bắc Thần Hằng ở bên cạnh, vẻ mặt mong đợi chờ Lý Vân trả lời, nhưng sau câu kia, đợi một lúc cũng không thấy Lý Vân nói gì nữa, liền lên tiếng:
“Hết rồi?”
“Hết rồi!”
“Thật sự hết rồi?”
“Chẳng lẽ lừa ngươi?”
“Ta...”
Bắc Thần Hằng dùng tay che ngực, lùi lại hai bước. Vào lúc này, hắn cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa một cái, một cây Linh thảo cấp Thánh Chủ lại chỉ có thể đổi được bốn chữ như vậy?
Giao dịch này cũng quá thua lỗ rồi!
“Tiền bối, ngài không tính sai đấy chứ?”
Bắc Thần Hằng hỏi lại lần nữa:
“Phía sau Phượng Nghê Thường có một vị không kém gì Thánh Nhân đấy, có thể cứu nàng đi từ trong tay Thánh Nhân của Diêu Quang Thánh Địa, người như vậy, sao lại không có bối cảnh gì được?”
“Thật sự không có.”
Lý vân dừng lại một chút, cảm thấy vừa rồi mình thật sự có hơi quá đáng, hắn lại bổ sung thêm một câu:
“Sao ngươi không nghĩ đến, trong nhẫn của nàng có một bà lão?”
“Mà bà lão kia, vừa vặn lại là sư phụ của nàng thì sao?”
-----