Chương 92. Cầu Phú Quý Trong Nguy Hiểm
Bà lão?
Mẹ nó, bà lão nào?
Bà lão nhà ai lại ở trong chiếc nhẫn?
Bắc Thần Hằng lập tức có cảm giác mình bị lừa, nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, nhận ra có điểm bất thường.
Nếu như... bà lão kia không có thân thể thì sao?
Ừm... bà lão này hình như có hơi không thích hợp lắm, chắc là một bậc tiền bối nào đó. Dù sao, nếu đã có thể xuất thủ cứu người ở ngay trước mặt Thánh Nhân, thực lực chắc chắn sẽ không kém.
Phải biết rằng, một người không có thân thể, chỉ còn lại thần hồn, cũng đồng nghĩa với việc đã mất đi phân nửa thực lực, mất đi nhiều như vậy rồi mà vẫn còn dư lực xuất thủ.
Người này, trước đây nói không chừng còn là một vị Thánh Nhân Vương!
Sống trong nhẫn… Có lẽ chiếc nhẫn kia chính là một bảo vật ôn dưỡng thần hồn!
Càng nghĩ mắt Bắc Thần Hằng càng sáng lên, đây là một con cá lớn đó, mời chào một thiên kiêu trẻ tuổi thì cũng thôi đi, còn tặng kèm một đại lão Thánh Nhân Vương?
Chuyện tái tạo thân thể, đặt ở trên người một tán tu thì khó như lên trời, dù sao cũng có rất nhiều tài liệu quý giá căn bản không thể tìm được.
Nhưng đặt trên người Thiên Dận Hoàng Triều...
Bắc Thần Hằng chỉ có thể nói một câu, mưa bụi mà thôi. Tuy rằng cũng có chút đau lòng, nhưng nghĩ tới giá trị của một vị Thánh Nhân Vương, hắn lại rất động lòng.
“Tiền bối, ở chỗ ngài chắc là có tung tích của Phượng Nghê Thường đúng không??”
Bắc Thần Hằng vội vã hỏi.
Bây giờ số thế lực tìm kiếm Phượng Nghê Thường cũng không ít, có một số là trợ giúp Diêu Quang Thánh Địa, một số là vì chút tâm tư của bản thân, lại có một số đơn thuần muốn mời chào người ta.
Bản thân ra tay chậm, chắc chắn sẽ không có phần.
“Nói nhảm.”
Lý Vân nhàn nhạt phun ra hai chữ.
“Tiền bối, không biết tung tích của Phượng Nghê Thường có trị giá bao nhiêu?”
Bắc Thần Hằng xoa xoa tay, hỏi:
“Một vật phẩm cấp Thiên... Thánh Chủ.”
Lý Vân đáp, vốn định nói là vật phẩm cấp Thiên Biến, nhưng nghĩ tới trong tay Phượng Nghê Thường còn giấu một bà lão, hắn lại đổi lời.
Tung tích của một thiên kiêu trẻ tuổi thì không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cộng thêm một bậc tiền bối thực lực không rõ thì lại đáng giá.
“Như thế... thật ra cũng không tính là đắt.”
Bắc Thần Hằng vốn định chửi bậy một phen, nhưng lập tức sửa lời, gắng gượng nén câu nói tiếp theo về. Hắn tiếp tục móc ra một cây Linh thảo cấp Thánh Chủ, đặt vào trong tay Lý Vân.
“Biên cảnh Diệp thị Đế Tộc, bên trong Vạn Lý Hoàng Thập.”
Lý Vân từ tốn nói.
“Đa tạ tiền bối!”
Bắc Thần Hằng nghe vậy thì vô cùng vui mừng, chỉ để lại một câu nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Biên cảnh Diệp thị Đế Tộc cách nơi này cũng không gần, còn về Vạn Lý Hoàng Thập thì lại càng xa hơn. Mình nên mau chóng đến đó, nếu muộn thì Phượng Nghê Thường sẽ bị người ta bắt đi mất.
...
Bắc Thần Hằng chân trước vừa mới rời đi, Liễu Thành Tuyết chân sau đã chạy từ trên lầu xuống, trong tay là một viên ngọc giản truyền tin. Nàng chạy tới trước mặt Lý Vân, cất tiếng hỏi:
“Tiền bối, chỗ ngài có tin tức của Phượng Nghê Thường đúng không?”
“Ừm?”
Lý Vân liếc sang một cái, thấy Liễu Thành Tuyết, lại cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc giản truyền tin trong tay nàng, lập tức hiểu ra, đại khái là Đại La Kiếm Tông cũng coi trọng Phượng Nghê Thường rồi.
Dù sao thì Phượng Nghê Thường cũng là một kiếm tu, nàng trời sinh đã phù hợp với Đại la Kiếm Tông, nếu có thể gia nhập vào Đại La Kiếm Tông thì không chỉ có thêm một thiên kiêu, mà còn tặng kèm một truyền thừa kiếm tu.
Thử hỏi ai mà không động tâm?
Nếu như Đại La Kiếm Tông biết phía sau Phượng Nghê Thường còn có một vị Thánh Nhân Vương, sợ rằng toàn bộ Đại La Kiếm Tông dù có thế nào cũng sẽ bảo vệ Phượng Nghê Thường bằng được.
“Đại La Kiếm Tông các ngươi không phải đã có một Nhan Thanh Sương rồi sao? Đây chính là người đứng thứ 100... 99 trong bảng xếp hạng thiên kiêu còn gì.”
Lý Vân nhẹ giọng nói.
“Sư phụ ta nói, nếu như Phượng Nghê Thường đồng ý gia nhập vào Đại La Kiếm Tông, Sư tỷ Nhan Thanh Sương sẽ tự nguyện tặng lại vị trí Đại sư tỷ cho nàng ta!”
Liễu Thành Tuyết trịnh trọng nói.
“Đại La Kiếm Tông các ngươi đúng là rộng lượng.”
Lý Vân chửi nhỏ một câu.
Cho đến nay còn chưa có thế lực nào sở hữu hai thiên kiêu trong bảng thiên kiêu đâu, Đại La Kiếm Tông chơi chiêu này, không sợ chơi đến hỏng luôn sao?
Dù sao thì lão tổ của bọn họ cũng đã mất, chỉ cần một nhân vật cấp Đại Thánh là đã có thể quét ngang bọn họ.
“Sư phụ ta nói, cầu phú quý trong nguy hiểm!”
Liễu Thành Tuyết nhỏ giọng nói một câu.
“Được rồi!”
Lý Vân bất đắc dĩ thở dài, nói:
“Một vật phẩm cấp Thánh Chủ, nhưng trong tay ngươi có lẽ...”
Lời còn chưa dứt, bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Liễu Thành Tuyết đã khẽ lật một cái, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm cấp Thánh Chủ, linh quang lấp lóe, khí tức sắc bén lưu chuyển.
“Ah???”
Lý Vân mờ mịt nhìn thanh trường kiếm.
Cái này ở đâu ra?
Hắn liếc mắt nhìn Liễu Thành Tuyết, trong nháy mắt liền hiểu ra, có một lần hai vị sư tổ của nàng tới, Đoạn Vô Lự còn thuận tay để lại cho nàng một cái nhẫn trữ vật.
Chính là vì một ngày như này.
Không nghĩ rằng thật sự có chỗ dùng tới!
“Biên cảnh Diệp thị Đế Tộc, bên trong Vạn Lý Hoàng Thập.”
Lý Vân nói ra một câu.
“Đa tạ tiền bối.”
Liễu Thành Tuyết cũng nói một câu như vậy, liền định đi gửi tin tức cho sư phụ mình.
“Ngươi nói với Nhâm Thanh Đồ một câu, bảo hắn gửi mười vạn Linh Thạch cực phẩm qua đây. Nếu không... ta sẽ giết con tin!”
Lý Vân liếc mắt nhìn Liễu Thành Tuyết, thản nhiên nói.
Đoạn thời gian này, thực lực của Liễu Thành Tuyết lại tăng vọt lên, đã đi tới Thông Khiếu Cảnh đỉnh phong, thêm một thời gian nữa thôi, chỉ sợ sẽ đột phá Thần Thông Cảnh.
Chờ nàng đến 200 tuổi, chỉ sợ cũng sẽ là một thành viên trong bảng thiên kiêu.
Chính mình giúp đỡ Đại La Kiếm Tông nuôi dưỡng một đệ tử cấp độ thiên kiêu yêu nghiệt, thu Nhâm Thanh Đồ mười vạn Linh Thạch cực phẩm cũng đã tiện nghi cho hắn rồi.
“Vâng, tiền bối.”
Liễu Thành Tuyết cười một cái, đồng ý một tiếng, sau đó trực tiếp đi lên lầu.
-----