Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu!

Chương 93. Tại Hạ Có Một Ý Nghĩ

Chương 93. Tại Hạ Có Một Ý Nghĩ


“Lại kiếm được chút lời rồi.”
Mặt mày Lý Vân rạng rỡ.
Ba vật phẩm cấp Thánh Chủ trị giá hai vạn hai, trừ đi năm nghìn điểm Thiên Cơ để điều tra tin tức của Phượng Nghê Thường, còn dư lại một vạn bảy ngàn điểm Thiên Cơ.
Cuối cùng mình cũng đã có hai mươi lăm vạn điểm Thiên Cơ trong tay.
Đây là một khoản tiền lớn!
Thêm một chút nữa là có thể một bước đến nơi, trực tiếp thành Thánh rồi. Đợi sau khi thành Thánh xong, mặc dù mình vẫn chưa thể đi ra khỏi Thiên Cơ Lâu, nhưng xuất thủ trong Thiên Cơ Lâu, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa?
Ừm… Bản thân ở trong Thiên Cơ Lâu giao thủ với người khác, lại còn không cần phòng ngự, tiên thiên đã đứng ở thế bất bại, đến lúc đó bất kể ai tới đều là đưa đầu người.
...
Trong lúc Lý Vân đang tính toán thành Thánh.
Ở Diêu Quang Thánh Địa.
Ầm ầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên.
Trong đại điện Chưởng giáo, một làn sóng kinh khủng quét ngang, tất cả mọi thứ đều hóa thành bột phấn, khí thế khiến người ta gần như không thở nổi tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Nếu không phải có trận pháp thì toàn bộ đại điện có lẽ đã tan thành mây khói rồi!
“Ngươi nói cái gì?”
Ở giữa đại điện, hai tròng mắt của Diêu Quang Thánh chủ đỏ thẫm, tinh khí dâng trào, giống như một vị Ma Thần thức tỉnh, cả người toát ra hào quang màu đỏ chói lọi, sát ý như muốn trở thành thực thể!
Toàn bộ đại điện lay động, trận văn lấp lóe, từng vết nứt hiện ra, lung như lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.
Phù phù!
Một vị Trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa, trái tim nhỏ đập thình thịch, cả người nơm nớp lo sợ, run rẩy nói:
“Thánh tử... Thánh tử đã ch... bỏ mình!”
“Không thể nào!”
Diêu Quang Thánh chủ cảm thấy tim mình như bị dao cắt, hét lớn:
“Con ta, nó vẫn còn trẻ, tung hoành vô địch, sao có thể chết được?”
“Là... là... sự thực...”
Vị Trưởng lão kia run rẩy đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một cái Ngọc Bài đã vỡ, biểu thị người đã mất.
“Đây là... Ngọc bài linh hồn của Thánh tử...”
“Là ai...?”
Diêu Quang Thánh Chủ nhấc chân, từng bước một đi tới chỗ vị Trưởng lão này, hắn vươn bàn tay ra chạm lên Ngọc Bài, nhưng chỉ trong chốc lát đã thu tay về.
Thần quang trên mặt hơi rung động, một giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống đất.
Hắn xoay người sang chỗ khác, lạnh giọng nói:
“Là ai đã giết con ta?”
“Bảng thiên kiêu... người xếp thứ ba mươi mốt, Phượng Nghê Thường!”
Tưởng lão run run nói:
“Phượng! Nghê! Thường!”
Diêu Quang Thánh chủ gằn từng chữ một, lời nói vừa dứt, một luồng khí tức long trời lở đất ùn ùn kéo đến, che phủ toàn bộ đại điện Chưởng giáo.
Luồng khí tức này cực kỳ khủng bố!
Đã vượt qua cấp Thánh Chủ!
Trưởng lão vốn đang sợ hết hồn hết vía, lúc này lại càng hoảng sợ, không thể tin nhìn Thánh Chủ trước mắt. Hắn không ngờ tới, Thánh Chủ nhà mình lại là một vị Thánh Nhân!
Thánh Chủ đột phá lúc nào?
Vì sao mình không hề hay biết?
“Lưu sư bá đi theo con ta cùng tới Diệp thị Đế Tộc, thân là một Thánh Nhân, vì sao không bảo vệ Thánh tử?”
Một lát sau, dường như tâm tình Diêu Quang Thánh Chủ đã vững hơn không ít, hắn trầm giọng nói.
“Theo như tin tức Lưu sư bá truyền về có nói, lúc hai bên giao chiến, cả hai đều lấy ra binh khí cấp Thánh Chủ, Sư bá căn bản không kịp ra tay cứu viện.”
“Sau đó Lưu sư bá định giúp Thánh Tử báo thù, nhưng không ngờ tới phía sau Phượng Nghê Thường cũng có một vị cường giả, nhưng hình như không có thân thể.”
“Diệp thị Đế Tộc nói thế nào?”
Diêu Quang Thánh Chủ lại hỏi thêm một câu.
“Bọn họ không có bất kỳ phản ứng gì.”
Trưởng lão nói.
“Ha ha.”
Diêu Quang Thánh Chủ cười nhạt.
Chuyện lần này cũng chỉ là việc không liên quan đối với Diệp thị Đế Tộc. Hơn nữa, đường đường là Đế Tộc, quả thật hoàn toàn không cần phải bàn giao gì cho Diêu Quang Thánh Địa hắn.
Chính ngươi không bảo vệ tốt hậu bối của mình, điều này còn có thể trách ai?
Dù sao thì Diệp thị Đế Tộc cũng không phải bảo mẫu của Diêu Quang Thánh Địa, Thánh tử nhà ngươi chết trước cửa nhà chúng ta thì chúng ta phải có trách nhiệm sao?
Diêu Quang Thánh Chủ biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn không thể chịu được việc con trai mình chết, mà Diệp thị Đế Tộc lại có thể ngồi yên không để ý đến như vậy.
Bởi vì, nếu như Diệp thị Đế Tộc muốn cứu người, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thánh Nhân không cứu được người, vậy Thánh Nhân Vương thì sao?
Đại Thánh thì sao?
Hai cấp bậc này, không cần tự mình động thủ, chỉ cần phóng một luồng khí tức ra thôi cũng có thể ngăn cản được tranh đấu giữa tiểu bối, không cần tốn bao nhiêu sức lực.
“Sử dụng tất cả các lực lượng của Diêu Quang Thánh Địa, đi tìm Phượng Nghê Thường!”
Diêu Quang Thánh Chủ lạnh giọng nói.
“Đã đang tìm.”
Vị Trưởng lão kia ngẩng đầu lén liếc mắt nhìn Diêu Quang Thánh Chủ, lúng túng nói:
“Thế nhưng... Phượng Nghê Thường giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không thấy có bất kỳ tung tích gì.”
“Chúng ta nghi là vị cường giả sau lưng nàng đã xóa sạch mọi vết tích!”
“Ừm?”
Diêu Quang Thánh Chủ xoay người lại, khí tức trên người vô cùng lạnh lẽo, giống như một tên sát thần vậy, trong con ngươi không có chút nhiệt độ nào, lạnh lùng nói:
“Kể cả có phải đào lên ba thước đất, cũng phải đào cho bằng được Phượng Nghê Thường lên!”
“Thánh chủ, không phải là chúng ta không muốn, mà là không thể. Nếu như Phượng Nghê Thường đã ra ngoài biển, hoặc là đến phạm vị thế lực của Yêu Tộc hay tông môn ma đạo, dù có là Diêu Quang Thánh Địa chúng ta cũng khó mà tìm được người...”
Trưởng lão thấp giọng nói.
Những lời này là sự thật, Diêu Quang Thánh Địa rất mạnh, đây không phải là giả, nhưng không phải ai cũng cho bọn hắn mặt mũi, ngoài biển còn có Long Tộc, Hải Tộc và các loại tộc cường đại khác.
Trên mặt đất cũng có Yêu Tộc, Ma Tộc, Quỷ Tộc,... Nhân Tộc chỉ là một tộc trong đó mà thôi, mà Diêu Quang Thánh Địa lại chỉ là một thế lực trong Nhân Tộc.
Phạm vi quyền hành thực sự có hạn, số thế lực cho bọn hắn mặt mũi, thực sự không có mấy cái.
Tông môn ma đạo thì càng không cần phải nói, hai bên vốn đối địch với nhau, không cản trở ngươi đã coi như tốt bụng lắm rồi, còn muốn giúp ngươi tìm người?
Nằm mơ đi!
“Vậy ý của ngươi là... không truy sát?”
Giọng nói của Diêu Quang Thánh chủ mang theo một tia nguy hiểm.
“Không phải... không phải!”
Trưởng lão lắc đầu, cắn răng, trầm giọng nói:
“Tại hạ có một ý nghĩ này, nhưng không biết có nên nói ra hay không.”
“Nói!’
Diêu Quang Thánh chủ hơi mấp môi, phun ra một chữ.
“Có lẽ chúng ta có thể tìm đến Thiên Cơ Lâu, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu am hiểu việc thôi diễn Thiên Cơ, tất nhiên hắn sẽ biết tung tích của Phượng Nghê Thường. Nếu như chúng ta đến Thiên Cơ Lâu mua...”
Trưởng lão còn chưa nói hết lời đã dừng lại.
Mà cũng không nói nổi nữa.
Bởi vì hắn đang đối mặt với một đôi mắt hung ác như muốn lao lên cắn người, tròng mắt đỏ như máu, thật sự rất đáng sợ. Cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy bao giờ.
-----



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất