"Không có khả năng!" Quản mẫu nhất thời nổi giận: "Nữ nhi của ta không phải loại người như vậy!"
"Vụ án của mẹ con Trịnh gia vẫn còn ở nha môn, hung thủ kia cũng đã báo cáo lại hết đầu đuôi sự việc, tiểu nha đầu kia vốn dĩ là người bên ngoài, sau khi vào kinh cứ ở trong bãi ngựa, trông coi việc vặt phía sau, từ trước tới giờ không lộ diện trước người khác, nàng ta vô thân vô cố, cũng không qua lại với người có tiền, không có khả năng nói láo." Hoắc Tuần lập tức nói.
Quản mẫu lúc này ngay cả khóc cũng quên mất: "Hoắc đại nhân! Ta muốn ông tìm hung thủ cho nữ nhi ta, không phải bảo ông nói xấu thanh danh của nữ nhi ta!"
"Bệ hạ cắt cử bản quan làm quan phụ mẫu của kinh thành này, vậy bản quan phải đối xử như nhau, nữ nhi của bà và mẹ con Trịnh gia, đối với bản quan mà nói, đều là con dân của bệ hạ." Hoắc đại nhân đứng thẳng lưng nói ra.
Hai vị cô nương vốn dĩ đứng bên cạnh Quản mẫu, hai người này và Quản Trân Nhi có chút qua lại.
Các nàng lúc đầu đang đỡ Quản mẫu tỏ vẻ quan tâm, nhưng giờ khắc này...
Hai người vô ý thức buông tay ra, đứng hơi xa một chút.
"Còn có, nha hoàn bà tử cũng đã gọi tới rồi, Quản cô nương lúc còn sống đã làm vô số chuyện ác, chỉ là người bị hại trong số đó chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng không cần bản quan làm chủ cho nàng ta, nhưng mẹ con Trịnh gia này lại là người dân lương thiện, cho nên vụ án của mẹ con Trịnh gia cũng phải đến nha môn hầu toà cho đúng quy trình." Hoắc đại nhân lại nói.
“Ông còn muốn theo đúng quy trình! Chẳng lẽ còn muốn đưa thi thể của nữ nhi ta lên trên công đường nhận tội hay sao!" Quản mẫu giận dữ.
Nhưng bà ta vừa dứt lời, La Phi Nguyệt đột nhiên kêu lên một tiếng.
Nàng ta tức giận nhìn về phía Quản mẫu: "Hóa ra là nàng ta làm! Ta đã nói mà, con ngựa đang yên đang lành làm sao lại đột nhiên ngã xuống! Tự nàng ta ngã xuống thì cũng thôi đi, chỉ hận ta lúc ấy vô tri, không biết là nàng ta đang giả vờ, bởi vì cách nàng ta gần, nên phải cứu nàng ta, kết quả còn liên lụy đến ta cũng ngã cùng!"
"Quản phu nhân, ta nhất định phải tìm mẫu thân của ta làm chủ, hỏi một chút xem Quản gia các người rốt cuộc dạy nữ nhi kiểu gì, vì sao Quản Trân Nhi muốn đụng tay chân vào ngựa của ta! May mà Trịnh Xuyên Tử này lương thiện không bị mua chuộc, nếu không bây giờ ta đã chẳng còn mạng mà ở đây!" La Phi Nguyệt vội vàng kêu lên.
Vừa rồi nghe cố sự này, nàng ta cũng không nhịn được tức giận thay cho mẹ con Trịnh gia!
Mà nghĩ lại, nàng ta cũng là người bị hại!
Cho nên nàng ta đứng dậy như chuyện đương nhiên, vô cùng phẫn hận, thậm chí càng thêm may mắn.
Phải biết khi đó nàng ta còn không biết nhân phẩm của Quản Trân Nhi, có quan hệ coi như là hòa thuận với đối phương, nếu như nàng ta thật sự bị Quản Trân Nhi hại chết, chỉ sợ cũng nghĩ không thông vì sao!
Trịnh Xuyên Tử này chăm ngựa của nàng ta, cố gắng hết trách nhiệm, nàng ta cũng nên báo thù thay người này mới phải!
"Không có chuyện đó!" Quản mẫu đứng không vững, gần như muốn ngất xỉu.
Hết lần này tới lần khác, Tiêu Vân Chước lại mở miệng: "Quản cô nương khốn khổ vì tình, sinh ra si mê hận thù, hại người hại mình, chết mà không oan, Hoắc đại nhân, dựa theo thời gian của những vụ án này... Quản cô nương hại La cô nương, g.i.ế.t. mẹ con Trịnh gia, phải là tội nhân mới đúng, vốn dĩ là đáng chết, vậy hung thủ đẩy nàng ta vào nước, còn nên phán đến tội chết không?"
Hoắc Tuần kinh ngạc nhìn nàng.
Không nghĩ tới biểu chất nữ này còn rất hung ác, vừa mở miệng là muốn khiến cho ông ấy đắc tội với Quản gia!
Nàng không sợ sao?!
Nhưng rất nhanh Hoắc Tuần cũng hiểu ra, từ lúc nàng nhúng tay vào là đã đắc tội rồi, nếu như thế thì không được chọn.
Mà những người khác nghe lời này, thậm chí cũng có chút bối rối.