Ai cũng không nghĩ tới, Quản Trân Nhi trước đó một khắc còn khiến cho người ta đồng tình và tiếc hận, đột nhiên, ngược lại còn được cho là hung thủ g.i.ế.t. người!
Trong đầu bọn họ cũng không nhịn được mà hiện lên dáng vẻ của Quản Trân Nhi lúc còn sống.
Tuổi tác của nàng ta so ra thì lớn hơn so với các cô nương ở đây, cũng bởi vậy mà lúc mọi người tụ tập càng giống như tỷ tỷ thân thiết, chỉ là mấy tháng gần đây tâm trạng của nàng ta quả thật là có thay đổi so với trước đó, ngôn từ nhiều hơn mấy phần cay nghiệt, cũng ví dụ như lúc nhắc đến La đại cô nương, lời nói cũng có hơi quá đáng, nhưng La đại cô nương lúc còn sống quả thực đã bị làm nhục, cho nên lúc đó các cô nương ở đây cũng cảm thấy suy nghĩ của Quản Trân Nhi chỉ là bảo thủ quá mức mà thôi.
Hơn nữa Quản Trân Nhi đã sắp 19 rồi, ngay cả việc hôn nhân cũng chưa được định, gần đây cảm xúc có chỗ thay đổi cũng là bình thường...
Thật không nghĩ đến nàng ta không phải thay đổi, mà chính là lộ ra bản chất!
Bí mật lại ác độc như vậy!
Giờ phút này, hai vị hảo hữu của Quản Trân Nhi lúc còn sống cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người xung quanh quăng tới, trong lòng cũng nhịn không được oán niệm Quản Trân Nhi!
Quản Trân Nhi chết rồi, nhưng các nàng vẫn còn sống mà, thanh danh này dĩ nhiên sẽ bị liên luỵ đó!
"Ta... Ta cũng không nghĩ tới, thì ra Quản tỷ tỷ lại làm ra loại chuyện này, nếu như ta sớm biết nàng ta ức hiếp người khác như vậy, ta tuyệt đối không thèm qua lại với nàng ta..."
"Đúng vậy đúng vậy, ta cũng không biết..." Một cô nương khác đỏ ngầu cả mắt, sốt ruột nói: "Trong nhà Quản tỷ tỷ không có trưởng bối qua đời, xuất thân lại cao quý, hôn sự lại vẫn luôn trì hoãn không có tin tức, chúng ta thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến, nhưng mỗi lần như vậy Quản tỷ tỷ đều làm ra dáng vẻ thông suốt tỉnh ngộ, chúng ta còn tưởng rằng nàng ta không có ý gả cho người khác nữa... Không nghĩ rằng nàng ta vậy mà vì Sầm gia công tử, làm ra chuyện như vậy..."
"La cô nương, chuyện nàng ta bảo mã phu hạ độc, chúng ta thật sự không rõ." Hai vị cô nương đều sắp khóc rồi.
La Phi Nguyệt cũng dứt khoát: "Ta biết các ngươi vô tội, hôm qua nếu không phải vừa lúc ta nghe thấy nàng ta nghị luận tỷ tỷ của ta, ta cũng cho rằng nàng ta là người tốt! Theo ta thấy, Tiêu đại sư nói không sai, người như nàng ta, vốn dĩ có tội trên người, chết cũng là thay trời hành đạo, hung thủ kia nhiều nhất chỉ là đi quá giới hạn một chút, trừng trị nhẹ cảnh cáo là được!"
Hai cô nương này cũng không dám trả lời, lại sợ người khác nói các nàng giẫm cao nâng thấp.
Nhưng trong lòng, thật sự là vô cùng ủy khuất.
"Đợi sau khi bản quan trở về, lại báo cáo hai vụ án này lên Hình bộ, cùng nhau thương nghị, bây giờ sở dĩ thông báo với chư vị, cũng là bởi vì liên lụy chư vị ở đây lo lắng, băn khoăn, cho chư vị một lời giải thích mà thôi." Hoắc Tuần lại nói.
Ánh mắt Quản mẫu nhìn ông ấy, lại tràn đầy căm hận.
Chỉ là Hoắc Tuần cũng không thèm để ý, sau khi giao phó xong những chuyện này, đã cáo từ với mọi người, mang theo hung thủ quay về nha môn.
Quản mẫu tức giận tay cũng đang phát run, bà ta có tức giận như thế nào, cũng không thể làm gì Hoắc đại nhân.
Cũng bởi vậy, Hoắc đại nhân vừa đi, Quản mẫu trực tiếp nhào về phía Tiêu Vân Chước, giơ tay muốn đánh nàng.
Tiêu Vân Chước tránh nhanh, lập tức nghiêng người tránh đi, nhìn Quản mẫu vồ hụt, càng tức hổn hển, nàng đoan chính nói: "Quản phu nhân, tự trọng."
"Quản phu nhân! Hôm qua không phải bà la lối muốn tìm ra hung thủ sao! Bây giờ Tiêu đại sư đã giúp bà tìm ra chân tướng, bà không biết cảm tạ thì cũng thôi đi, làm sao còn có thể động thủ đánh người?!" La Phi Nguyệt lập tức lạnh giọng chê trách một tiếng.
"Nữ nhi của ta chết rồi, bây giờ các ngươi muốn nói thế nào thì nói thế đó thôi! Nước bẩn gì cũng hắt hết lên người nó, ngươi đây là muốn để cho nó chết cũng không yên! Tiểu tiện nhân này trăm phương ngàn kế hại nữ nhi của ta, hại Quản thị của ta, rốt cuộc là đang rắp tâm làm gì!" Quản mẫu tức giận nói ra.