"Họa phúc không phải chuyện ngẫu nhiên, đều do bản thân con người tạo ra, thiện ác đều có quả báo, như bóng với hình, Quản phu nhân, ta thấy bà... Chắc cũng thường xuyên đi lễ bái thần phật, đạo lý này, không thể nào không hiểu rõ chứ? Ngẩng đầu ba thước có thần linh, phu nhân nếu như còn không lựa lời mà nói, cẩn thận ứng trên người mình." Tiêu Vân Chước bình tĩnh nhìn bà ta, không kiêu ngạo không tự ti nói.
Nàng nghiêm mặt, không thấy có nửa điểm sợ hãi.
Quản mẫu nổi giận đùng đùng, hận không thể xé nát miệng của nàng.
La Phi Nguyệt châm chọc: "Tiêu đại sư là do ta cầu tới, hung thủ là tự mình tìm đại sư nhận tội, vừa rồi chuyện xưa cũng là Hoắc đại nhân nói, Quản phu nhân, ngươi vì sao nhất định phải tóm lấy Tiêu đại sư không buông? Không phải là cảm thấy đại sư trẻ tuổi dễ bắt nạt chứ? Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xúc động như thế, đắc tội cao nhân, cẩn thận có báo ứng!"
La Phi Nguyệt một là ra mặt vì Tiêu Vân Chước, hai cũng là vì mình.
Vừa nghĩ tới Quản Trân Nhi muốn hại nàng ta, nàng ta hận không thể kéo thi thể của Quản Trân Nhi đến lấy roi quất một trận!
"La cô nương khẩu khí thật lớn, ngươi là Quốc Công chi nữ, nhưng nữ nhi của ta cũng là muội muội của Quý Phi! Sao lại để mặc cho các ngươi giày xéo như thế..." Trong mắt Quản mẫu chứa đầy lệ nóng.
"Quản phu nhân vẫn nên cẩn trọng lời nói, từ khi bệ hạ đăng vị đến nay, dùng văn trị thiên hạ, khiêm tốn nghe lời khuyên ngăn, anh minh hà khắc, mà Quý Phi nương nương, cũng luôn có hiền danh, tự sẽ công bằng với việc này, nào có thể vì tư tình mà quấy nhiễu?" Tiêu Vân Chước nhàn nhạt bồi thêm một câu.
Nàng không chắc chắn kết quả mà bệ hạ và Quý Phi xử trí, chỉ nói công bằng, tự khiến cho người ta không lấy ra được sai lầm.
Mà Quản phu nhân nghe thấy Tiêu Vân Chước nói như vậy, lửa giận như xương mắc ở cổ họng, làm thế nào cũng không phun ra được.
Chẳng lẽ bà ta có thể ở trước mặt nhiều người như vậy, nói Quý Phi nương nương nhất định sẽ vì nữ nhi của bà ta mà báo thù?!
Quản phu nhân tất nhiên là không dám.
Đại nữ nhi của bà ta là Quý Phi không phải Yêu Phi, cho dù có để cho bệ hạ làm chủ, nhưng cũng không thể không hề cố kỵ đi tuyên truyền khắp chốn, thậm chí cho dù coi như trừng trị hung thủ, cũng phải tìm một lý do khiến cho người ta tâm phục khẩu phục!
"Hay cho một nha đầu miệng lưỡi dẻo quẹo! Ta không nói lại ngươi, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể uy phong được bao lâu!" Quản mẫu vẻ mặt phẫn hận, cũng biết nơi này không nên ở lâu, bà ta còn phải nhanh chóng trở về báo việc này cho trượng phu và Quý Phi mới được.
"Làm việc thiện tích đức, ta dĩ nhiên là có thể sống lâu trăm tuổi, chỉ là ta còn trẻ, chỉ sợ phu nhân không nhìn thấy lúc ta uy phong." Tiêu Vân Chước mỉm cười, trấn định tự nhiên.
Quản mẫu vô duyên vô cớ bị chửi thành "bà già", tâm trạng càng kém hơn.
Lúc này bảo nha hoàn đỡ bà ta rời đi.
Theo Quản phu nhân rời đi, trong đám người cũng có một thân ảnh vụng trộm đi theo.
Vào lúc Tiêu Vân Chước và Hoắc Tuần cùng xuất hiện, Khương Nguyên lập tức tránh đến cuối cùng, lấy khăn che mặt.
Nàng ta hôm qua đi cùng Ân công tử, trước khi Quản Trân Nhi chết, các nàng còn nói vài lời, bởi vậy nàng ta đã bị giữ lại, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại nhìn thấy Tiêu Vân Chước, hơn nữa người này lại càng phách lối hơn so với lúc trước, lại còn được La Phi Nguyệt thổi phồng thành "Đại sư"!
Nàng ta và Tiêu Vân Chước thế nhưng là đã từng có chút quan hệ, còn có thể không biết nàng có bản lĩnh hay không sao?
Khương Nguyên vốn dĩ định ngoan ngoãn đợi, nhưng nhìn Quản phu nhân tức thành như vậy, lại cảm thấy đây là một cơ hội.
Hôm nay tất cả mọi người, bao gồm cả hảo hữu của Quản Trân Nhi lúc còn sống, đều giữ khoảng cách với Quản phu nhân, nếu nàng ta tiến lên an ủi, đó chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nữ nhi của Quản phu nhân là Quý Phi trong cung, phàm là Quản phu nhân ở trước mặt Quý Phi nói tốt vài câu, vậy nàng ta có thể nhận được chỗ tốt đếm không hết.
Chỉ là, Quản Trân Nhi chết dù sao cũng ám muội, nàng ta có muốn an ủi Quản phu nhân một chút, cũng không thể quang minh chính đại đi làm.
Lúc này mới len lén chuồn đi.