Tiêu Vân Chước đã từng gặp những quỷ hồn như này, hơn phân nửa đều rất đáng sợ.
Có một vài con quỷ lúc c.h.ế.t còn đầy vết thương trên người, màu m.á.u khô dính vào không nhìn rõ tướng mạo, còn có vài con quỷ bệnh nặng mà chết, sau khi c.h.ế.t hình dáng tiều tụy, trên người có mùi lạ, lại còn có quỷ c.h.ế.t đuối, treo cổ thậm chí là bị c.h.ế.t bởi hoả hoạn, thì hoàn toàn thay đổi, nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng nhìn thấy nhiều, Tiêu Vân Chước cũng dần dần c.h.ế.t lặng.
Người cũng c.h.ế.t rồi, dù sao kiểu c.h.ế.t nào thì cũng có chuyện xưa, có chấp niệm.
Nhưng chỉ duy nhất một loại quỷ, Tiêu Vân Chước không dám nhìn nhiều, đó chính là nữ quỷ như Tần cô nương trước mắt, khí tức tràn đầy tuyệt vọng và hận thù, có thể khiến cho âm khí trên người nàng bị cộng hưởng.
Tần cô nương du đãng ba năm, còn chưa g.i.ế.c người, nhưng lại sắp thành lệ quỷ đòi mạng rồi.
"Không phải ta không muốn quản chuyện của ngươi, Tần cô nương, ta nghĩ ngươi tĩnh tâm mấy ngày, tiêu tan mấy phần oán khí, để tránh đến lúc đó bị oán hận nuốt mất thần trí, cắt đứt con đường luân hồi của chính mình..." Tiêu Vân Chước nhìn đối phương, có hơi bất đắc dĩ.
Bóng dáng Tần cô nương lóe lên, đến bên cạnh Tiêu Vân Chước, đôi mắt đẫm m.á.u nhìn chằm chằm nàng.
"Ta không cần luân hồi, ta chỉ cần mạng của bọn họ!" Ánh mắt Tần cô nương tràn đầy sát ý.
Tiêu Vân Chước nhíu mày, cắn răng: "Ta có thể cho ngươi đi g.i.ế.c người, nhưng ngươi phải biết, một khi ngươi g.i.ế.c người, chắc chắn sẽ thành lệ quỷ, đến lúc đó cho dù ngươi có đáng thương như thế nào, đã dính mạng người, chính là thiên địa không dung, đến lúc đó ta sẽ không có cách nào giữ ngươi lại được nữa."
Lệ quỷ một khi g.i.ế.c người, thì sẽ không còn lý trí để nói chuyện, tương lai chắc chắn sẽ gây hoạ cho người vô tội, mà nàng làm người tu hành, đã gặp thì không thể lui, nhất định phải diệt trừ mới được.
Nếu nàng không có đôi mắt này, dĩ nhiên sẽ không liên quan đến nàng xen vào việc của người khác.
Năm đó nàng vì bảo mệnh mà gia nhập Thần Ẩn Môn, từ đó tu hành, vậy thì tương đương với đã thề với thiên địa, nàng có được sức mạnh khắc chế Quỷ Hồn, viết ra thành bùa, nói ra thành chú, đương nhiên cũng phải có chỗ nỗ lực, nhất là đối mặt với lệ quỷ gây hại cho nhân gian, càng là tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến.
"Ta không muốn luân hồi, không cần công đạo gì cả, ta chỉ cần mạng của bọn họ! Ngươi đã cứu ta, giúp ta, chỉ cần ta đạt được ước muốn, thì sẽ cam tâm để ngươi hàng phục, hoá thành khói bụi, ta cũng tuyệt đối không hối hận!" Đôi mắt đầy m.á.u của Tần cô nương kiên định.
Tiêu Vân Chước cau mày, có hơi đau đầu.
Quỷ Hồn Tần cô nương mặc dù oán khí cực nặng, nhưng ban đầu lại bị vây ở trên con đường xuất giá kia, du đãng qua lại, không có nơi để đi, bởi vì chỗ của nàng ta oán khí quá lớn, cho nên hấp thu những âm khí kia, trước đây núi Hoa Thần đã từng là nơi chôn xác, cho nên âm khí cũng bớt nặng hơn, cho nên dựa theo sự phát triển ban đầu, nàng ta ngày càng oán hận, thời gian có thể ở lại trên cõi đời này càng lâu hơn một chút, thậm chí biến thành oan hồn mấy chục năm, trên trăm năm cũng có khả năng.
Nhưng cho dù có oán niệm như thế nào, cũng vẫn bị giam ở đó.
Chỉ có thể hại vài người qua đường vô tội, lạc lối trong sự oán hận.
Cho nên Tiêu Vân Chước dẫn nàng ta trở về, quả thực là đã giúp nàng ta.
"Không phải ta không thể thả ngươi ra ngoài, chỉ là... Ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời, ta cũng phải chắc chắn ngươi ra bên ngoài, sẽ không hại người vô tội." Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta, tiếp tục nói: "Từ lúc gặp được ta, ngươi chỉ nói muốn báo thù, nhưng ngươi... rốt cuộc có thù gì?"
Tiêu Vân Chước nói xong, Tiêu Văn Việt cảm thấy đầu óc cũng đau rồi.
Nàng trò chuyện qua lại, lại vẫn chưa xong? Đối diện... cái gì cũng không có!
Dáng vẻ Tiêu Vân Chước nghiêm túc, cũng khiến hắn có chút không xác định, người có vấn đề hoa mắt rốt cuộc là ai!