Lúc này Tiêu cô nương cũng không để ý đến nhị ca nữa, chỉ đối mặt với Tần cô nương kia, còn rất nghiêm túc nói tiếp: “Lúc ta đưa ngươi về đây, ta cũng có đi nha môn nghe ngóng về chuyện của ngươi. Theo ta được biết, ngươi là nữ nhi duy nhất của dược thương Tần gia, vốn là muốn kén rể nhưng ba năm trước lại không cẩn thận bị một tên vô lại hủy đi trong sạch. Rơi vào đường cùng, tộc nhân của ngươi vì muốn đảm bảo cho thanh danh của gia tộc nên mới nghĩ tới chuyện gả ngươi cho tên vô lại kia, nhưng ngươi nhất quyết không nhượng bộ nên mới tự sát ở ngay trong kiệu xuất giá…”
“Sau đó, người Tần gia đã đưa thi thể của ngươi về, lại an táng chu toàn. Sau khi sự việc này truyền ra, bọn hắn cũng có báo quan, quan phủ bắt tên vô lại kia, đối phương không thể phủ nhận được nên cuối cùng hắn đã bị chặt đầu…”
“Căn cứ vào những lời đồn kia thì hẳn kẻ thù lớn nhất của ngươi chính là tên vô lại đó, sau đó mới là những tộc nhân bao che cho hắn. Bây giờ tên vô lại đó đã chết, vậy là ngươi muốn quay về tìm những tộc nhân kia trả thù sao?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
Nàng cứ mơ hồ cảm thấy trong này còn có chỗ nào đó không bình thường.
Tiêu Văn Việt nghe những lời nàng nói cũng sửng sốt.
Không phải là hắn sửng sốt trước khả năng bịa chuyện của Tiêu Vân Chước mà là sửng sốt trước câu chuyện mà nàng nói ra, bởi chuyện này hắn cũng biết.
Con người của hắn vốn rất hứng thú với đủ loại chuyện lạ ở kinh thành nên ba năm trước đây, hắn cũng đã từng nghe nói về bản án Tần nữ tự sát.
Lúc Tần nữ vừa mới chết, Tần gia thậm chí còn không nghĩ tới việc báo quan.
Vẫn là khi tin đồn truyền ra, sau khi vị Lục biểu thúc Hoắc Tuân kia biết được liền dẫn người đến hỏi thăm, điều tra mới biết được Tần gia thực sự đã gả nữ tử bị làm nhục cho hung thủ, bởi vậy hết sức tức giận.
Lúc ấy Tần nữ đã bị Tần gia giấu diếm hạ táng rồi, nhưng dưới áp lực của Hoắc lục thúc, Tần gia bất đắc dĩ đành phải báo án. Sau khi làm xong mọi thủ tục, quan phủ mới bắt được tên vô lại kia, lập tức xử trảm.
Nghe nói lúc ấy Hoắc lục thúc xử lý bản án này nghiêm khắc như vậy là bởi vì đây là tục lệ phổ biến trong dân gian.
Nữ tử coi trọng sự trong sạch của mình, bởi vậy thường có nữ tử không cẩn thận bị nam tử chạm vào, bị nhìn thấy hoặc bị cưỡng ép làm nhục, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải gả cho hắn ta.
Tục lệ này hoàn toàn không thỏa đáng.
Nhưng hết lần này đến lần khác người nhà của những nữ tử kia lại không chọn cách báo quan, cho rằng nếu báo quan thì nữ nhi nhà mình càng không thể gả chồng được, còn mất mặt đến cực điểm, cho nên thường chọn cách giấu diếm, cuối cùng thành ra hủy hoại cả đời của nữ tử.
Vụ án này có rất nhiều người nghe nói, nhưng hắn không rõ rại sao Tiêu Vân Chước lại để ý đến như thế, thậm chí ngay cả khi “phát bệnh” cũng vẫn lẩm bẩm.
Mà lúc này, sau khi nghe lời Tiêu Vân Chước nói xong, âm khí xung quanh người Tần cô nương lại bùng phát.
Nàng ấy giận dữ trợn trừng mắt, sự phẫn nộ khiến cho máu chảy ra ngũ quan.
“Không! Không phải! Bọn hắn đều nói dối! Đều nói dối hết!” Bộ giá y của Tần Xán Như bị âm phong thổi bùng lên, nàng ấy nghiến răng nghiến lợi, cả người bị bóng tối bao trùm, đáng sợ đến cực điểm. Mà mấy âm hồn khác ở trong phòng giờ phút này cũng thành thành thật thật trốn ở bên trong, thậm chí còn không dám kêu một tiếng.
“Bọn họ…nói dối cái gì?” Tiêu Vân Chước khó hiểu: “Nếu ngươi nói rõ ràng với ta, nếu quả thực ngươi có oán hận không thể hóa giải, đương nhiên ta sẽ không để mặc ngươi phải chịu ấm ức, càng sẽ không đi bảo hộ những kẻ độc ác kia. Tần cô nương, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”
“…” Tiêu Văn Việt há miệng muốn nói, nhưng trên thân đã nổi da gà.
Tần Xán Như tuyệt vọng nhìn nàng.