Hoàng đế đau đầu, quyết định tạm gác chuyện của Ân Nguyên Phu sang một bên, hai người nhục nhã lẫn nhau, vậy thì còn phạt cái gì?
“Bệ hạ, Hoắc Tuân nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.” Không bao lâu sau, thái giám lại bẩm báo.
Hoàng đế nghe xong, lông mày liền cau chặt: “Tiêu gia thiên kim này thật có bản lĩnh, chỉ một chuyện nhỏ mà hết người này đến người kia đến giúp nàng cầu tình! Lễ bộ thượng thư hôm qua mới đến, đều là người một nhà, Hoắc Tuân này há có thể không biết? Hoắc gia hắn còn muốn trẫm ban c.h.ế.t cho Ân Nguyên Phu mới chịu thôi sao?”
Cùng một chuyện mà cứ nhắc đi nhắc lại, sao ông ta có thể vui nổi.
Ngự Thư Lang đã phế, sau này hắn không thể lại triệu kiến được nữa. Người này giấu tật bệnh của hắn cũng không có gì đáng ngại, nhưng cách che giấu của hắn không sạch sẽ, bây giờ làm ầm lên ai ai cũng biết. Nếu như ông ta lại dùng người nữa thì mấy lão già trong triều kia nhất định sẽ đuổi theo ông ta khuyên răn.
Hơn nữa cho dù ông ta có đau lòng Ân Nguyên Phu nhưng trong lòng cũng không phải không khó chịu.
Tâm cơ của hài tử này không hợp với tài học của hắn, những thi từ hoa mỹ lúc trước bây giờ nhìn lại dường như đã bị vấy bẩn, lại rơi vào khuôn sáo cũ.
Làm hoàng đế, ông ta cũng mất đi một nhân tài.
Nhưng mấy thần tử này đều không nghĩ rằng ông ta cũng khó chịu sao?
Mấy người không thể trung thực một chút, đừng có cầm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này đến làm phiền ông ta được à?
Trong lòng Càn Hòa Đế bất mãn, nhưng cũng quý trọng tài năng Hoắc gia nên cũng không nổi trận lôi đình, cho truyền Hoắc Tuân tiến vào Ngự Thư Phòng, trên mặt cũng không hề biểu lộ cảm xúc vui vẻ hay tức giận.
Hoắc Tuân cũng là do dự cả hai ngày nay mới dám tới.
Thứ mà Tiêu Vân Chước đưa cho ông ấy…nói như thế nào đây…
Thực sự kinh người.
Một khi đưa cho bệ hạ đồng nghĩa với việc đẩy Tiêu Vân Chước lên trước mặt bệ hạ. Với cái năng lực huyền ảo kia của nàng lúc trước chỉ là để giải quyết mấy vụ án cũng được, bây giờ lại còn xem thiên tượng. Nếu như thiên hạ bình an, mùa màng bội thu thì đó là chuyện tốt. Nhưng nếu như vận khí không tốt, gặp phải thời điểm bất lợi, chẳng phải nàng sẽ trở thành yêu quái lừa gạt dân chúng sao?
Cho nên sau khi biết đại ca cũng đã giúp Tiêu Vân Chước cầu tình, hắn biết mình không cần phải đưa thứ này ra cũng được, lúc này mới cẩn thận không lấy ra ngay.
Nhưng, lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Hoắc Tuân quỳ xuống, thành thật nói: “Bệ hạ, gần đây thần tra thẩm một bản án, không biết phải làm thế nào cho phải…”
Hoàng đế vừa nghe không phải là chuyện của Ân Nguyên Phu, cảm thấy khẽ kinh ngạc: “Lại có chuyện làm khó được ái khanh sao?”
“Hồi bệ hạ, chuyện là như thế này. Ba năm trước đây, có một nữ nhi của Tần gia, sau khi phụ thân qua đời thì muốn kén rể…” Hoắc Tuân kể lại chi tiết chuyện của Tần Xán Như, tiền căn hậu quả, một chữ không sót.
Hoàng đế nghe xong cũng vô cùng bàng hoàng, không nghĩ tới dưới gầm trời này lại có loại súc sinh như thế.
“Người Tần gia quả thực đáng chết, đại tội bậc này cần gì phải nhiều lời? Trực tiếp c.h.é.m đầu là được, còn có Tần Lưu thị kia, đã không biết giải oan cho nữ nhi mà ngược lại còn nhận kẻ thù làm con thừa tự, vì sự ích kỷ của bản thân mà không xứng làm mẫu thân, cũng xử theo pháp luật.” Hoàng đế tức giận nói.
“Bệ hạ, chuyện này chỉ sau khi người Tần gia c.h.ế.t mới điều tra ra…Cả đám người Tần gia đều đã c.h.ế.t hết cả rồi. Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng Tần mẫu không hề yêu thương nữ nhi nhưng chẳng biết tại sao lại đột nhiên phát cuồng, cầm đao g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ kẻ thù, sau đó liền tự sát…”
“Ngược lại còn có một chút nhân tính.” Hoàng đế khẽ gật đầu.
“Điều kỳ lạ ở đây là Tần mẫu chỉ là một phụ nhân yếu đuối, vai không thể gánh tay không thể nâng, nhưng những người bị bà ta g.i.ế.c c.h.ế.t ngoại trừ chị em dâu của mình ra thì đều là nam tử thanh niên trai tráng, thậm chí còn móc tim, vặn gãy cổ đối phương, sức mạnh kỳ lạ này rất khó giải thích…Có mấy người dân còn nói đêm đó sương đen bao phủ, chính là oan hồn của Tần nữ quấy phá…”