Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Ông ta còn nhớ rõ tình cảnh lúc phụ thân ông ta còn tại thế, chọn vị hôn phu cho muội muội ông ta.
Khương gia bọn họ xuất thân không cao, toàn bộ dựa vào phụ thân một đường khoa khảo, quá quan trảm tướng, cuối cùng lưu danh ở kinh thành. Khi phụ thân mới vừa vào kinh thành, cũng là nơm nớp lo sợ ai cũng không dám đắc tội, dù cho về sau đứng vững gót chân, cũng hết sức thu liễm tài năng, chỉ muốn cầu thắng trong ổn định, chậm rãi phát triển.
Mà muội muội của ông ta lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của phụ thân.
Muội muội thích mặc hoa phục, thích náo nhiệt, cả ngày nghĩ trăm phương ngàn kế chạy ra ngoài chơi. Vì thế phụ thân dạy dỗ muội muội rất nhiều lần, muốn muội muội học quy củ một chút, nhưng muội muội lại không muốn.
Sau đó muội muội được Tiêu gia coi trọng, trở thành thê tử của Tiêu Trấn Quan.
Vốn dĩ hôn sự này, phụ thân ông ta không muốn.
Bởi vì trong mắt phụ thân, muội muội không học nhiều quy củ, cũng ít đọc sách, những cầm kỳ thi họa kia cũng đều là da lông, không đủ để làm chủ mẫu gia tộc huân quý. Nếu cứ cưỡng ép gả đi thì không phải kết thân, mà là kết thù.
Nhưng cơ hội như vậy bày ra trước mắt, muội muội ông ta sao có thể từ bỏ?
Ban đầu là tuyệt thực uy hiếp, về sau thấy không có tác dụng, liền lén lút đem tin tức hai nhà đính hôn truyền ra ngoài.
Cuối cùng phụ thân không thể làm gì, chỉ có thể đáp ứng.
Phụ thân ông ta mệt mỏi vì những chuyện trước kia nên qua đời từ sớm, trước khi đi vẫn còn bất mãn với muội muội, cảm thấy sớm muộn gì cũng gây ra tai họa lớn, khi đó ông ta còn không hiểu...
Giờ khắc này, nhìn thấy nữ nhi của mình, bộ dáng quật cường lại cừu hận như thế, ông ta lại đột nhiên hiểu ra những lời phụ thân nói lúc trước.
Nha đầu A Nguyên này, tính tình thật giống cô cô.
Lúc chưa tới Tiêu gia, sở thích của nàng ta lại không khác gì Khương Ôn Ngọc, cho nên sau khi đến Tiêu gia ở lại, cô cháu hai người lại ở chung cực kỳ hòa hợp...
Chỉ khác nhau chính là, năm đó muội muội ông ta vận khí tốt, “lòng có chí lớn”, đồng thời được ông thân gia Tiêu gia khen ngợi.
Mà Khương Nguyên, nàng ta ngoại trừ lòng tràn đầy không cam lòng thì còn có cái gì?
Không ai che chở cho nàng ta, nàng ta chẳng là cái thá gì cả...
Khương phụ nhìn nàng ta, sau lưng cũng phát lạnh.
“Nếu con đã chọn xong rồi, vậy tối nay thu dọn hai bộ quần áo, suốt đêm rời đi. Ta sẽ đưa con đến phủ Ân Nguyên Phu, làm chính thê cũng được, làm thiếp cũng được, ngày mai ta sẽ nói với bên ngoài rằng con đã chết rồi, cũng đường có trông chờ rằng ta và mẫu thân nhặt xác cho con.” Khương phụ khẽ cắn môi, mở miệng nói.
Lúc này, ông ta đột nhiên hiểu được ý tứ của Tiêu gia.
Tiêu gia bất mãn với nữ nhi này của ông ta, chỉ là ngại thân tình nên cho ông ta một cơ hội…
Chức vị kia…nếu ông ta còn cứng rắn giữ lại, chỉ sợ cả nhà sẽ xong đời.
Trước kia Tiêu gia cũng có chút nghèo túng, cho nên đối với người thân thích này cũng lười quản nhiều. Nhưng hiện giờ Tiêu Trấn Quan và Tiêu Văn Dũ đều bắt đầu được bệ hạ trọng dụng. Khương gia làm họ hàng gần, nếu trong tay còn có nhược điểm dễ bị người tra ra, vậy chờ đợi ông ta chính là đại nạn lâm đầu.
Tiêu Vân Chước nếu muốn đối phó với Khương Nguyên nha đầu còn không quá dễ dàng sao? Căn bản không cần cố ý đến nói cho ông ta biết.
Nhưng nàng lại nói rõ ràng chuyện xảy ra trong phủ trưởng công chúa, mục đích chính là dùng chuyện của Khương Nguyên để nhắc nhở ông ta, cái gì nên bỏ, không thể giữ lại...
Khương phụ càng nghĩ càng nhiều, chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên đều dài hơn một chút.
Mấy năm nay ông ta thu không ít tiền không nên thu... Tuy rằng rất nhiều người đều thu, nhưng không bị chú ý thì còn tốt, một khi bị nhắm vào rồi thì ông ta liền không xong.
Đêm đó, Khương phụ chuẩn bị từ quan.
Ông ta cũng không hy vọng lúc trưởng công chúa đối phó Tiêu gia sẽ tiện tay tiêu diệt người có quan hệ họ hàng là mình.
Khương phụ nhát gan, suốt đêm đưa Khương Nguyên ra ngoài, nói với bên ngoài là nữ nhi chết bất đắc kỳ tử.
Sáng sớm, vừa đi từ quan, còn đưa tới giấy nợ năm ngàn lượng cho Tiêu gia.
Ý là bây giờ thật sự không có tiền, trong nhà quá nhiều người há miệng chờ ăn cơm, không có cách nào khác, chờ về sau hài tử tìm được việc rồi sẽ chậm rãi trả lại...
Tiêu Vân Chước nhìn phiếu nợ này, liền bảo quản sự thu chi thu vào.