Hôm nay Khương thị ra cửa mới biết được cách nhìn của người bên ngoài đối với Tiêu Vân Chước như thế nào.
Nàng rất có danh vọng, trong kinh không người nào không biết đến Độ Linh Các, luôn có một số người chuyên môn tìm tới cửa chỉ vì có thể từ trong tay nàng lấy được mấy tấm lá bùa hộ thân.
Giờ khắc này bà ta càng cảm thấy nhi tử nói không sai.
Nếu bà ta không diễn vở kịch này, về sau nha đầu chết tiệt kia xảy ra chuyện, những người thổi phồng nha đầu chết tiệt này chẳng phải đều phóng ánh mắt tới trên người bà ta sao?
Nước bọt cũng có thể dìm chết bà ta!
Cũng may Việt nhi chuẩn bị đầy đủ. Lá bùa này khó có được, nhưng bà ta có, không phải là bằng chứng tốt cho quan hệ mẫu nữ sao?
Khương thị nói rất chân thành tha thiết, nhắc tới nữ nhi càng là ngàn tốt vạn tốt.
Bà ta vốn sinh ra đã mang khuôn mặt dễ nhìn, giả vờ từ ái cũng rất ra dáng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết trong kinh đô càng rơi càng lớn, nhưng ý muốn đi ra ngoài của Khương thị vẫn không ngừng nghỉ, cả ngày la cà, thậm chí còn bao vườn mời người ngắm tuyết.
Tiêu gia cũng chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
Lão thái thái thậm chí có chút hoảng hốt, vô số lần hoài nghi có phải con dâu này bị người ta đánh tráo rồi không...
Thậm chí cũng nhịn không được cảm thán, nếu bà ta vẫn luôn hiền lành như vậy thì tốt rồi.
Chỉ là Tiêu Văn Dũ nhìn thấy bộ dáng Khương thị như vậy nhưng vẫn không có nửa điểm kính trọng. Với sự hiểu biết của hắn đối với mẫu thân cũng có thể đoán được, tất nhiên là nhị đệ và bà ta đã đạt thành hiệp nghị nào đó. Vì thế, Tiêu Văn Dũ cũng cố ý đi gặp Tiêu Văn Việt.
Cái miệng của Tiêu Văn Việt cũng kín đến lợi hại, đe dọa dụ lợi mà cũng không thể biết rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Nhị đệ, chuyện ở Vạn Cốt Pha đệ cũng nhìn thấy rồi đấy! Khi đệ và ta sống bình yên ở kinh thành, tiểu muội ở bên ngoài phải trải qua sống chết! Với tính cách của nàng, nếu không phải vì suy nghĩ của hai ta, mẫu thân đã chết từ lâu rồi! Nàng đối xử với đệ và ta như vậy, chúng ta làm sao có thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì được? Mấy ngày nay đệ còn bảo mẫu thân ngày ngày ra ngoài, lẽ nào đệ cho rằng bà ta sẽ thay đổi thật sao?” Tiêu Văn Dũ không hiểu.
“Tang mẫu phải chịu tang ba năm, mà bệ hạ hôm nay mới bảo huynh nhập quân rèn luyện, là cơ hội khó có được.” Tiêu Văn Việt bình tĩnh nhìn hắn: “Đại ca, huynh đừng quản nữa.”
“Ta tình nguyện ở nhà đợi! Từ lúc trở về từ Vạn Cốt Pha, ta cũng đã thương nghị với tổ mẫu rồi, tất nhiên là sẽ có biện pháp khiến mẫu thân bệnh chết, im hơi lặng tiếng cho dù là ai cũng sẽ không hoài nghi...” Tiêu Văn Dũ nhẫn tâm nói.
Tiêu Văn Việt bị lò lửa vây quanh: “Trời rơi tuyết lớn, đại ca còn có tâm trạng quản mấy chuyện nhỏ này sao? Huynh hiện giờ phải luyện binh cho tốt, huynh đi theo Lục lão tướng quân học thêm một chút, binh sĩ có thể bảo vệ huynh trong tương lai nhiều thêm mấy người. Huynh có thể chịu tang, nhưng ta lại không muốn giữ đạo hiếu. Ba năm, cuộc đời ngắn ngủi, huynh xem ta đi, có thể có mấy ba năm?”
“...” Tiêu Văn Dũ nhìn thân thể hắn, nhất thời nói không nên lời: “Trước kia đại phu đã nói qua, thân thể của đệ kiêng kị nhất là suy nghĩ lo lắng nhiều, phải ăn no ngủ đủ mới dưỡng tốt được. Những ngày ta không ở kinh thành, đệ có nghe lời đại phu nói không đấy?”
Nhị đệ khi còn bé sinh bệnh nhiều lần, có bệnh hay không có bệnh đều phải uống thuốc. Uống nhiều, thân thể khó tránh khỏi sinh độc.
“Chính vì tốt cho ta nên ta mới bảo huynh không cần quản chuyện này, cứ buông tay ra là được. Không phải huynh luôn sợ ta đi theo con đường của tổ phụ, tương lai sẽ biến thành một tên ăn chơi không có nguyên tắc sao? Nếu như huynh nghe lời ta, ta cam đoan với huynh, ta tuyệt đối sẽ không giống như tổ phụ.” Tiêu Văn Việt hiếm khi nói rất nghiêm túc.