Phương diện nhân duyên, La Phi Nguyệt cũng không phải là người ngu xuẩn, chỉ cần nàng ấy muốn sống thật tốt, liền nhất định có thể ở chung vui vẻ với Tam vương gia.
La Phi Nguyệt nghe Tiêu Vân Chước nói vậy, cũng không nhịn được vui vẻ.
Nàng ấy còn thật muốn đánh Tam vương gia một trận đấy.
Hai người kết bạn ra khỏi cung. Sau khi xuất cung, La Phi Nguyệt không còn bám dính lấy nàng nữa, lập tức về nhà. Dù sao hiện giờ ý chỉ tứ hôn có thể đã tới nhà rồi, dù sao nàng ấy cũng phải trở về thông báo cho phụ mẫu một chút.
Sau khi tạm biệt nàng ấy, Tiêu Vân Chước dự định đi Độ Linh Các trước.
Mấy tháng nay nàng vẫn rất cố gắng, cho nên quỷ hồn trong Độ Linh Các đã ít đi rất nhiều. Mà sau này nàng phải đi Ti Thiên Đài làm việc, khẳng định không thể mỗi ngày đều trở về, cũng phải một lần nữa thu xếp một phen.
Chỉ là trên đường, nàng nhìn một đội nhân mã đi về phía hoàng thành.
Xa giá kia phồn hoa, quy cách không giống bình thường.
Tiêu Vân Chước cũng đứng bên đường nhìn thoáng qua.
“Đây là xa giá của Lăng Tây Vương sao? Quả thật là đồ sộ, nghe nói Lăng Tây Vương dòng dõi gian nan, hiện giờ khó khăn lắm mới có được một nhi tử, bởi thế lúc này mới phái đích nữ duy nhất đến đây, mang theo vô số trân bảo vào kinh xin lập thế tử. Nghe nói chuyến này quận chúa còn dẫn theo một thần y, có không ít người vì muốn gặp thần y mà không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới, trong kinh sẽ rất náo nhiệt đây...”
“Thế nhân ai không cầu y chứ? Nghe nói chỉ cần còn một hơi thở, có vị thần y này, ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ mười năm!”
“...”
Tiêu Vân Chước nhìn cỗ xe kia, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
Nàng cũng lật qua sách sử, đương nhiên cũng biết vị Vương gia này có lai lịch gì.
Lăng Tây Vương Văn thị, tổ tiên tại thời kỳ tiền triều chính là danh môn vọng tộc. Thời điểm chiến loạn, Văn thị dựa vào tư binh cùng với vô số tài phú, ổn chiếm mấy thành, rước lấy vô số người tài ba tìm nơi nương tựa, ủng hộ làm chủ thượng, trong đó cũng bao gồm cả Thánh tổ.
Có thể nói, Thánh Tổ là dựa vào Văn thị lập nghiệp.
Sau khi Thánh Tổ gia nhập Văn thị quân doanh, dần dần lĩnh chức vị quan trọng, về sau triển lộ tài năng, địa vị đã có thể sánh ngang với Văn thị công tử.
Lúc đó Văn thị lão gia chủ tuổi đã cao, nhìn Thánh tổ, chỉ cảm thấy ông ta không phải vật trong ao. Nếu như các nhi tử tranh đấu cùng ông ta, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục tay trắng, cho nên trước khi chết, mệnh Thánh tổ chưởng quản gia nghiệp Văn thị. Bởi vì Thánh tổ sớm có chính thê nên lão gia chủ Văn thị đành phải chọn một nữ nhi Văn thị làm bình thê của Thánh tổ.
Mà hành động này, một đám môn nhân cũng không hề có dị nghị gì, Thánh tổ thiện dụng nhân tài, cho nên rất được lòng người.
Con cháu Văn thị trở thành hạ thần phụ tá, theo thế lực Thánh tổ càng lúc càng lớn, ánh sáng Văn thị cũng hoàn toàn bị che giấu.
Trong lúc Thánh Tổ chinh chiến, nữ nhi Văn thị vì nếm thuốc cho Thánh tổ mà chết.
Sau khi Thánh Tổ đăng cơ bắt đầu luận công phong thưởng. Lúc đó Văn thị đích công tử ở trong một đám người tài ba không có chút nổi bật nào.
Nhưng Thánh tổ niệm ân Văn thị lão gia chủ nâng đỡ, phong Văn thị làm Lăng Tây Vương, cho đất phong, nhân khẩu, binh quyền, để cho ông ta trấn giữ đất tổ.
Đương nhiên, Thánh tổ cũng không phải là người mềm lòng. Căn cứ theo sách sử ghi lại, Lăng Tây Vương này mặc dù không tài năng, nhưng ân tình Văn thị quá nặng, nếu như sau khi Thánh tổ đăng cơ không coi trọng Văn thị, dân tâm khó phục.
Lão đương gia Văn thị từng có một trưởng tử, ba thứ tử, cuối cùng chỉ có đích công tử còn sống, ba thứ tử khác đều phụng Thánh tổ như huynh, còn đều vì Thánh tổ mà c.h.ế.t trận. Lại có ân tình Văn thị trung trinh nếm dược, dù cho công lao của Văn thị đích công tử bình thường, nhưng có công trạng mà thân quyến của hắn làm ra, Thánh tổ cho dù như thế nào cũng không thể bạc đãi hắn.
Sau khi Văn thị đích công tử này làm Lăng Tây Vương, cũng là rất yên tĩnh, an an ổn ổn đợi tại một góc. Lại thêm đất phong của ông ta xa xôi, bốn phía tuy có loạn nhỏ nhưng cũng không có đại địch, cho nên dần dần cũng không còn quá được người người coi trọng.