Chương 7: Chơi game với gái trong quán bar
Tô Thần chuyên tâm ăn uống, thưởng thức bữa tiệc vị giác mà Đoạn Nhã đã nói.
Không thể không nói, 10 vạn này rất đáng tiền!
Một bữa tiệc vị giác tuyệt như vậy, cả đời Tô Thần cũng chưa từng trải qua!
Ngay cả trong chuyến mua sắm không đồng xuyên quốc gia trước đây, anh cũng từng nếm thử rất nhiều món ngon, nhưng những món đó chắc chắn sẽ bị lu mờ dưới món ăn của Đoạn Nhã.
Dù nhà hàng ba sao hay năm sao cũng không thể sánh bằng đôi tay khéo léo của Đoạn Nhã!
Đôi mắt Tô Thần dần sáng lên!
Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu để Đoạn Nhã trở thành đầu bếp riêng của mình sao?
Nhưng sau khi nghĩ lại, Tô Thần gạt đi, ai biết được người phụ này lúc nào sẽ đầu độc mình.
Hơn nữa, kiếp này anh cũng không biết gì về đối phương, để xem đã.
Lần này, anh thực sự không muốn mang theo ai cả.
Lòng người là thứ không thể tin được.
"Đây là một quá trình tuyệt vời, tay nghề cô rất đáng giá."
Đoạn Nhã chậm rãi gật đầu: "Cảm ơn lời khen của ngài."
Tô Thần thanh toán hóa đơn ở quầy lễ tân, 17 vạn cho một miếng bít tết áp chảo.
Còn đồ uống miễn phí.
Lúc Tô Thần bước ra khỏi nhà hàng Nhã Lân, tình cờ nhìn thấy Giang Tiểu Thiên và Lý Na đang nắm tay đi dạo.
"Tô Thần, trùng hợp thật đấy?"
Giang Tiểu Thiên cười cười đưa tay vuốt tóc, cảnh tượng có chút mê người.
Chỉ một chiêu này, trước kia tuyệt đối có thể khiến Tô Thần trong nháy mắt bị thuyết phục!
Nhưng bây giờ...
Tô Thần cười lạnh trong lòng.
Chơi chiêu?
Vừa rồi lúc ăn bít tết, anh đã nhìn thấy hai người này kinh ngạc nhìn mình.
Tô Thần cũng đại khái hiểu được suy nghĩ của Giang Tiểu Thiên.
Người phụ nữ này có lẽ cho rằng anh là phú nhị đại!
Còn theo dõi cả lúc anh đi tới nhà máy nước.
"Đúng vậy, thật trùng hợp, các cô cũng tới nhà hàng Nhã Lâm ăn tối à?"
Giang Tiểu Thiên giật mình.
Cô tới nhà hàng Nhã Lâm ăn cơm?
Đùa gì thế, đồ ăn ở đây bằng cả tháng lương của cô, sao có thể bỏ tiền đi ăn ở một nơi thế này!
Tuy nhiên, vì sau này sẽ trở thành đại phu nhân, cô không muốn mất mặt trước mặt Tô Thần.
"Đúng vậy, em nghe nói nhà hàng này rất ngon." Giang Tiểu Thiên mỉm cười.
Lý Na kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Thiên, cậu điên rồi sao?
Không muốn sống nữa hả?
Tô Thần: "Vậy tôi không quấy rầy nữa."
Giang Tiểu Thiên miễn cưỡng cười: "Được... chúng ta vào trước đi..."
Sau khi Tô Thần thấy Giang Tiểu Thiên và Lý Na đi vào, mới xoay người rời đi.
Hai người phụ nữ ham tiền này cũng không biết đủ tiền ăn một bữa không nữa.
Sau khi Tô Thần rời đi, Giang Tiểu Thiên và Lý Na vội vàng bước ra ngoài, bất chấp ánh mắt kỳ quái của người phục vụ.
Nếu thật sự muốn ăn một bữa ở đó, cũng không phải chuyện gì to tát lắm.
Trong tay Tô Thần còn hai ba trăm vạn, anh cũng không có ý định giữ lại.
Đồ dùng chắc chắn đã đủ, còn lại phải hưởng thụ.
Buổi tối, Tô Thần đi tới quán bar Thế Kỷ.
Nơi này là một nơi được giới trẻ vô cùng yêu thích.
Cũng là một nơi tiêu tiền vô cùng nhanh ở Thượng Đô.
Người ta kể rằng, có phú nhị đại từng bao riêng một nữ nhân viên pha chế pha đồ uống cho mình, và chi ra hơn hơn hai triệu!
Sau đó ngày hôm đó, nữ nhân viên pha chế từ chức rồi rời đi sau khi nhận được tiền, phú nhị đại kia cũng không bắt được con bào ngư mà mình muốn.
Có thể nói hắn ta đã bị lợi dụng.
Tô Thần bước vào, gọi một bàn với giá ít nhất là 5 vạn tệ, sau đó rất nhiều loại đồ uống được bày ra.
Tuy rằng vẫn chưa đến nơi như vậy bao giờ, nhưng Tô Thần từng trải qua tận thế, cảnh tượng gì cũng không nhìn lọt mắt.
Hành động của Tô Thần cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Một lúc sau, có vài cô gái đến bên cạnh Tô Thần cười nói.
"Soái ca, anh đi một mình sao? Có muốn lật một tấm thẻ không?"
Tô Thần liếc nhìn ba cô gái mặc trang phục hở hang với thân hình nóng bỏng, hai người trong số đó trang điểm rất đậm, nhìn một cái cũng biết là dân chuyên.
Ngoài ra, còn có một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ hở rốn, trông rụt rè giống như mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
"Được rồi, ngồi đi."
Tô Thần nói xong, mấy cô gái mỉm cười ngồi xuống, có một người còn không biết vô tình hay cố ý ngồi xuống bên cạnh anh.
"Soái ca, sao anh lại uống rượu một mình? Tâm trạng không tốt à? Hay là tôi uống cùng anh nhé?"
Tô Thần gật đầu: "Được, tôi cũng không uống được hết, chúng ta cùng uống đi."
Hai cô gái trang điểm đậm thật sự là dân có kinh nghiệm, rất biết cách uống. Ngồi một lúc đã nhanh chóng làm quen được với Tô Thần.
Những cô gái này rất thích những anh chàng đẹp trai có khuôn mặt lạnh lùng u sầu như Tô Thần, đặc biệt là cô gái ngây thơ mặc váy hở rốn.
Ngay sau đó, hai cô gái say khướt và bắt đầu nói chuyện.
"Đại ca, em cảm thấy anh nhất định có tâm sự, đây là dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của em đó."
Tô Thần cười lạnh một tiếng, lời này nói cũng không sai, chuyện của anh rất nhiều.
Cô gái thì thầm: "Đại ca, chúng em thật ra là cùng Vân Vân tới đây, bạn trai cô ấy lừa dối cô ấy, hắn là một kẻ cặn bã, chỉ vì không cho ngủ cùng mà lại đi phản bội, đã vậy còn ngủ cùng một bà già, đúng là đáng hận, tất cả chúng em đều khuyên Vân Vân quên đi, nên mới đưa cô ấy tới đây."
Tô Thần nhìn cô gái xinh đẹp, dáng vẻ khá đơn thuần, nhìn dưới ánh đèn khiến người khác có chút cảm giác dục vọng.
Cô gái tên Vân Vân ngồi bên cạnh Tô Thần, cau mày nói: "Đàn ông các người sao toàn để ý tới việc ngủ cùng phụ nữ vậy?"
Tô Thần cười nói: "Bản chất thực sự của đàn ông thôi, đây là ham muốn sinh sản từ trong xương cốt."
Vân Vân cau mày: " Tên cặn bã đó, không ngủ cùng anh ta liền đi tìm một bà già, đúng là vô vị!"
Đột nhiên, Vân Vân nhìn Tô Thần: "Đại ca, anh còn độc thân à?"
Tô Thần gật đầu.
Lúc này, hai mắt Vân Vân đột nhiên sáng lên: "Đại ca... anh đã bao giờ thử qua tình một đêm chưa?"
Người đàn ông trước mặt có thể nói là rất đẹp, so với soái ca trong lòng cô còn xuất sắc hơn!
Rất có phong vị đàn ông!
Tô Thần nhìn cơ thể Vân Vân, mặc áo hở rốn, quần jean, tất lưới, hai chân chụm lại trên ghế sofa, khuôn mặt tỏa ra khí chất ham muốn thuần khiết của người đang chờ được giải thoát.
"Chưa, nhưng tôi cũng không ngại thử."
Vân Vân tận dụng cơn say mạnh dạn nắm lấy tay Tô Thần.
Hai cô gái trang điểm đậm hưng phấn vẫy tay: "Nên như vậy, tên cặn bã kia không xứng với cô chút nào!"
Tô Thần không để ý hai cô gái bên cạnh, ôm Vân Vân vào lòng.
Vân Vân giống như mèo con, ngượng ngùng cuộn tròn trong lòng Tô Thần.
Tô Thần nhẹ giọng nói nhỏ vào tai cô: “Cùng tôi ra ngoài đi.”
Lỗ tai Vân có chút ngứa, mặt mũi đột nhiên đỏ lên.
Người đàn ông nam tính thật đó!
Tô Thần nắm tay Vân Vân đi lên quán bar tầng hai.
Tầng 2 có phòng riêng.
Trong phòng riêng, ánh sáng mơ hồ.
Vân Vân đứng trước mặt Tô Thần với đôi chân thon dài, anh đưa tay ôm lấy eo Vân Vân và đặt cô ấy lên ghế sofa.
Sau khi cởi trói dục vọng, hai người lao vào nhau.
Kích thước vừa phải.
Vào lúc Tô Thần cởi quần lót của đối phương, định tiến sâu vào, Vân Vân đột nhiên ậm ừ nhẹ nhàng: "Của tôi...là lần đầu tiên..."
...
Một giờ sau, Vân Vân mồ hôi đầm đìa, Tô Thần nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nữa, mua thêm đồ ăn trong nhà đi."
Vân Vân có chút bối rối, tự hỏi tại sao Tô Thần lại nói như vậy.
Nhưng cô vẫn chậm rãi gật đầu.
Không lâu sau, Tô Thần đỡ Vân Vân, người mang đôi chân yếu ớt, rời khỏi phòng riêng.
Mà cảnh tượng này tình cờ bị Vương Hạo Vũ, người đang định đưa phục vụ vào phòng nhìn thấy.
Khi vừa nhìn thấy cặp đùi thon thả đi khập khiễng của cô gái bên cạnh Tô Thần, hắn ta lập tức ghen tị.
Chết tiệt!
Sao tiểu tử này lại ở đây?
Mỹ nữa kia ít nhất cũng phải đạt đẳng cấp hoa khôi trường!
Sao hắn ta tán được vậy?
Đột nhiên, Vương Hạo Vũ nghĩ ra gì đó: "Hắn đây là ngoại tình sao?"
Không được, mình phải báo với chị!
Lúc này, nhân viên pha chế nắm lấy tay Vương Hạo Vũ: "Soái ca, có chuyện gì vậy? Anh không vào sao?"
Vương Hạo Vũ quay đầu nhìn nhân viên pha chế bên cạnh, trên mặt tràn ngập nếp nhăn do trang điểm đậm, eo gần như biến mất vì thân hình mập mạp.
"Vào cái đếch gì! cút!"